Không lâu sau đó, Tiểu Kiệt đã nhanh chóng cùng đàn em tiến vào bên trong khoang thuyền cũ. Tình huống trước mắt đã khiến cậu không thể kìm chế được cảm xúc, Tiểu Kiệt gọi điện liên lạc với Tư Hạ nhưng cô không nghe máy, anh lập tức cho thuyền chạy hết tốc lực tiến vào bờ và gấp rút đưa Chí Thần đến phòng khám Đại Thành. Chiếc xe cứu thương đã có mặt sẵn sau cuộc gọi khẩn cấp của Tiểu Kiệt.
Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của anh, những giọt nước mắt không thể kìm nén được nữa mà tuôn trào. Tiểu Kiệt nắm chặt tay anh cầu mong phép màu hãy cứu sống người đàn ông tội nghiệp này. Đừng để anh ấy chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Phòng khám Đại Thành
Tư Hạ đang nhâm nhi ly cafe trên tay, tiếng xe cứu thương từ bên ngoài vọng vào. Lạ thay bình thường phòng khám sẽ không nhận những ca đột xuất như vậy. Cô tò mò bước ra cửa, nhưng người nằm trên băng ca sao lại có một dáng hình rất quen thuộc. Vừa nhìn thấy Tiểu Kiệt chạy theo sau, lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng khó tả.
Băng ca nhanh chóng được đẩy vào trong, lướt ngang qua Tư Hạ. Ly cafe trên tay cô bỗng nhiên rơi xuống đất, cả người như không có chút sức lực, hai tay bắt đầu run lên. Tiểu Kiệt lay người Tư Hạ một hồi lâu.
- Bác sĩ Hạ, chị có nghe em nói không?
Tư Hạ luống cuống dụi đôi mắt tưởng chừng đang không nhìn rõ của mình, hai mắt cô đỏ hoe mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chap-nhan-yeu-anh/3001160/chuong-33.html