Bên ngoài, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, thoáng chốc tạo nên một khung cảnh trắng xoá khiến mọi thứ trong tầm mắt mơ màng tuyệt đẹp. Âm thanh tĩnh lặng và bình yên kỳ diệu trước vẻ đẹp của thiên nhiên ban tặng.
Tư Hạ vội lau đi những dòng nước mắt vô vọng, cô nhớ lại mùa tuyết đầu tiên cùng anh. Nỗi buồn cứ thế đi qua, chỉ còn trên môi nụ cười vương vấn cùng những dòng chảy của ký ức.
- -
Tiểu Kiệt nhanh chóng đưa Chí Phong về lại biệt thự. Nhiệt độ bắt đầu xuống thấp, không khí lạnh mùa đông dần dần rõ nét hơn. Bầu trời mờ sương và nhiều mây, ánh sáng mờ nhạt chỉ thấy phía trước là một màu trắng xoá.
Chí Phong ngồi trên sofa phủ ấm cơ thể trong chăn, vui vẻ uống sữa, chăm chú xem hoạt hình. Đã lâu rồi cậu bé mới cảm giác thích thú đến như vậy.
Tư Hạ kéo cửa bước vào, những ánh mắt hoảng hốt khi thấy lớp tuyết phủ khắp người cô. Cái lạnh đến thấu xương, tay chân cô bất giác run lên bần bật.
Tiểu Kiệt chạy vào trong lấy chăn cho Tư Hạ. Rót một ly nước nóng để sẵn trên bàn. Cô đi đến ngồi cạnh Chí Phong để làm dịu vẻ mặt lo lắng của thằng bé.
- Mami có sao không?
- Chị thấy trong người thế nào rồi? Có cần đi bệnh viện không?
- Chị là bác sĩ em lại khéo lo.
Tư Hạ véo mặt Chí Phong, chỉ thấy lúc này cậu bé trông rất dễ thương.
- Mẹ không sao nè!
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-chap-nhan-yeu-anh/3001141/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.