Diệp Lăng Sương quay mặt về phía Hắn. Nhìn thấy trong đôi mắt kia là vẻ mê luyến dịu dàng, ánh Mắt của Hoắc Lang cứ như muốn chôn vùi Y vào mật ngọt lại như muốn nuốt trọn lấy Y chỉ để một mình bản thân được nhìn thấy đoá hoa thuần khiết này
"Ngươi gọi ta là Lang quân đi, ta cho ngươi ngọn núi này"
"..nói bừa"
"Ta đâu có nói bừa, sau này ta gả cho ngươi không phải cũng sẽ gọi thế sao. Tập trước đi"
Tẫn Hoắc Lang đưa mặt lại gần Y, nhe miệng lưu manh nói từng chữ chậm rãi
"Nào, đơn giản lắm. Gọi Lang quân ta cho ngươi nơi này, quá hời rồi"
Diệp Lăng Sương mím môi khó xử. Vì khi còn nhỏ lúc nào trên cơ thể cũng chất đầy vết thương, cảm giác thối rửa thật sự rất đau nên Y luôn có một chấp niệm khó buông đối với dược liệu, mọi linh thảo trị thương Lăng Sương đều muốn có. Hương thảo ở Liên Tuyết Nguyệt cũng là do tự tay Y chăm sóc, nơi ở của Y trân quý đến mức Mộc Thanh Nhan cũng đỏ mắt mỗi khi đặt chân đến
Y đã từng nghĩ mình sẽ bất chấp mọi nan nguy để mang về linh thảo nhưng đến hiện tại, yêu cầu này tuy dễ nhưng Lăng Sương lại khó chấp nhận
Tẫn Hoắc Lang mỉm cười trêu chọc nhìn dáng vẻ như bị bắt nạt của tiểu tiên nhân, Hắn cười sau đó hào phóng
"Không ép ngươi nữa, vốn là muốn cho ngươi mà. Ta chọc ngươi thôi tiên nhân"
"Ta đến đây cũng nhiều lần nhưng vẫn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-cham-den-nguoi/2838593/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.