Thương Hàn quay lại nhìn Tống Nhân một cái, hôm nay tên này là bị cái gì?
“Gọi Lạc An lúc này đến đây có khi chúng ta sẽ bị tẩn cho một trận đấy”
Thương Hàn cũng là còn có não để suy nghĩ nên liền cảnh báo hắn, Tống Nhân định phản bác cái gì đấy liền nhận ra hiện tại đã mấy giờ, muộn như vậy rồi.
“Thôi được rồi, sáng mai cậu về rước cô ấy đến đây đi, cứ cái đà này Lưu ca sẽ không chịu rời khỏi hiện trường vụ án này đâu”
Tống Nhân để lại một câu rồi cũng hướng về phía Lưu Hạo vừa rời đi mà tiến tới, hắn muốn chắc chắn rằng Lưu ca của hắn vẫn ổn.
“Chú Hạ…”
Lưu Hạo nhìn về phía khu rừng tăm tối một màu đen khẽ gọi, trước đây anh luôn gọi Hạ Gia Thành như thế, anh từng xem lão là cái tín ngưỡng luôn luôn coi trọng, chưa từng để lão phải thất vọng về bất cứ điều gì. Nhưng khi năm đó việc anh mở một tổ chức trinh thám khiến lão phản đối thì có lẽ anh nên nhìn nhận nó mà nghi vấn, là do anh không quá để tâm đến những điều nhỏ nhặt ấy nên lúc này liền cảm thấy vô vọng. Làm sao để đối mặt với sự thật là Hạ Gia Thành không còn là người luôn luôn đem đến cảm giác an toàn cho chính mình nữa đây? Làm thế nào mà…
“Lưu Hạo”
Lúc này một tiếng gọi cất lên phía sau lưng anh, giọng nói này quen thuộc đến lạ, người nọ bước đến bên cạnh anh lặng lẽ và từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh-roi/3418366/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.