Chương trước
Chương sau
Bầu trời trên hoang thổ dần dần tối lại, bão cát đen thổi quét ập đến, ẩn ẩn có khí thế che trời lấp đất, phảng phất như nó biết có người muốn chạy trốn ra ngoài nên muốn phá hủy hết thảy mọi thứ.

Hơi thở mang điềm xấu như lan tràn khắp giới, mọi người đều biết rõ nếu lần này không thể ra được thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Trình Hoài An đẩy nhanh tốc độ đề bút, hắn hoàn thành được cực kỳ nhanh.

Diệp Tố cũng không chậm, nhưng phù văn trên khối bia ở trung tâm quá mức phức tạp, lại cực kỳ hao tâm tổn sức nên lúc này nàng vẫn chưa vẽ xong.

Còn Liên Liên bên này khi vẽ được một nửa phù văn thì tay cầm bút của nàng đã phát run lẩy bẩy, không cách nào có thể tiếp tục vẽ được.

Đau, loại đau đớn từ trong xương phát ra khiến tay nàng run lên dữ dội, Liên Liên theo bản năng chỉ muốn trốn tránh.

“Cô làm sao vậy?” Chu Vân phụ trách ngự kiếm mang nàng lên chỗ cao của tấm bia, thấy Liên Liên thật lâu không động bút, không khỏi hỏi.

“Không có việc gì.” Tay trái của Liên Liên dùng sức chế trụ tay phải, cưỡng chế bản thân tiếp tục vẽ tiếp.

Vết thương của nàng đã lành từ lâu, không nên cảm giác thấy đau đớn nữa.

Sắc mặt Liên Liên tái nhợt, nàng cắn chặt răng, tay trái dùng sức nắm lấy tay phải tiếp tục vẽ.

……

Chờ đến khi Liên Liên phong phù ở nét bút cuối cùng, cả người nàng đã ướt đẫm, bị gió cát thổi qua liền thấy rét lạnh tận xương, tuy vậy nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một cổ nhiệt ý: Nàng đã vẽ được rồi! Không còn ngay cả một phù chú cũng họa không xong, nàng có thể làm được rồi!

Sau khi phù văn của mấy tấm bia đá ở phía tây được bổ sung xong, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở lưu động trong giới có phát sinh biến hóa, cảm giác hoang vu khiến người không khỏe chậm rãi biến mất, thậm chí có linh khí từ từ chảy trở về, nhưng bão cát đen lại ngày một nghiêm trọng.

“Mọi người tập trung lại đây!” Từ Trình Ngọc hô lên với Liên Liên cùng Chu Vân, bảo bọn họ nhanh chóng chạy đến chỗ tấm bia đá ở trung tâm, hắn ngự kiếm bay lên không trung sau đó triệu hồi kiếm bổ xuống bão cát đen đang đến gần.

Kiếm ý se lạnh nghiêm nghị, thẳng tắp chém xuống luồng bão cát to dài như một con rắn khổng lồ.

“Đồ tiền bối……” Chu Vân quay đầu nhìn thân thể đã bành trướng đến mức tận cùng của Đồ Thế đã bị bão cát đen bao vậy, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Mọi người vây quanh trước tấm bia đá ở trung tâm, thay Diệp Tố chắn đi tập kích của bão cát đen, nhưng tấm bia đá lại bắt đầu lung lay do gió to táp giật, vô cùng có khả năng sập xuống lần thứ hai.

Mọi người đều không chú ý tới, trên người Diệp Tố đang đứng trước bia đá bổ khuyết phù văn cũng đang chịu sát khí tấn công, tuy nhiên do tốc độ của nàng chưa từng chậm lại nên không ai nhận ra.

Diệp Tố hết sức chăm chú nhìn chằm chằm hoa văn trên bia đá, tay không ngừng vẽ phù chú, chỉ dành ra một chút linh khí để bảo vệ thức hải trong linh phủ.

“Phù thành.”

Ngay khoảnh khắc Diệp Tố bổ khuyết xong phù văn trên tấm bia đá, toàn bộ giới phảng phất như ngưng đọng lại, tất cả bia đá chợt lóe lên kim quang, phù trận khởi động, bão cát đen thế nhưng chậm rãi bắt đầu rút đi.

Chỉ có điều nơi này vẫn là tử cục, không ai có thể đi ra ngoài.

“Đồ tiền bối!” Mã Tòng Thu mắt sắc, sau khi bão cát đen tan đi thì nhìn thấy được Đồ Thế nửa quỳ trước bia đá ở phía tây.

Hoặc là nói hai chân của Đồ Thế đã không còn, thậm chí cả pháp trượng cũng ngã xuống đất vì hai tay của ông đã bị sát khí nổ đứt.

“Sinh tử nghịch chuyển, trận pháp từ ta.” Đồ Thế nhìn chằm chằm Diệp Tố đứng trước tấm bia đá ở trung tâm, niệm câu pháp chú này.

Mặt của ông đã nứt nẻ, lộ ra ánh sáng trắng nhạt của sự hôi bại, phảng phất giây tiếp theo thứ nổ tung sẽ chính là đầu của ông.

Cùng lúc đó, Diệp Tố cũng niệm câu pháp chú này: “Sinh tử nghịch chuyển, trận pháp từ ta.”

Từ vị trí của hai người bắt đầu, pháp trận kết thành, xoay tròn.

—— nghịch sinh tử, trận thành!

Một mảnh quang mang chiếu rọi khắp nơi trong giới, hình ảnh cuối cùng mọi người đứng trước tấm bia đá trung tâm nhìn thấy trước khi rời đi chính là Đồ Thế lấy thân nuôi trận, Nguyên Anh tan vỡ, hoàn toàn biến mất.

……

Bắt đầu từ khi nào, Đồ Thế cũng không nhớ rõ.

Ông tiến vào Vạn Phật Tông, mỗi ngày đi theo các sư phụ tu thiền, học tập pháp trận.

Ngày qua ngày, năm sang năm, nguyên vọng từ chỉ cần được ăn no, đến học giỏi pháp trận, lại đến làm Phật Tử, mỗi một việc đều đã được ông thực hiện.

Ông không nhớ rõ việc có người dị nghị ông không thích hợp làm Phật Tử đã có từ trước hay là sau khi ông lên làm Phật Tử mới có, mấy người đó cảm thấy ông vô luận từ tính cách hay là ngoại hình đều không phù hợp để làm Phật Tử, nhưng ông không thèm để ý, thậm chí sau đó ông còn đặt mục tiêu sẽ kế thừa Vạn Phật Tông trong tương lai.

Đáng tiếc chỉ mới làm Phật Tử được một năm thì ông đã rơi vào trong giới này, rốt cuộc không ra được.

Trong nháy mắt khi Kim Đan tan vỡ, ông đã cho rằng mình sẽ chết, thế nhưng Đồ Thế không cam lòng, giãy giụa hai trăm năm, trùng tu Kim Đan, kết Nguyên Anh, nhập Hóa Thần, thậm chí còn đã tới được Hợp Thể kỳ.

Có đôi khi Đồ Thế còn nghĩ, không bằng mình cứ dứt khoát ở trong này độ kiếp thành thần, trực tiếp phi thăng luôn thì cũng xem như gặp dữ hóa lành. Nhưng linh khí trong giới ngày một thưa thớt, ông lại một lần nữa đối mặt với khả năng bị biến mất.

Cố tình lúc này lại có mấy tu sĩ trẻ tuổi cũng bị rơi vào đây, còn tìm ra được phương pháp có thể đi ra ngoài.

Đồ Thế cảm thấy hẳn là Phật Thần đang phù hộ cho bản thân, mang đến cho ông một đường sinh cơ, chỉ là niềm vui này còn chưa duy trì được bao lâu thì ông lại phát hiện pháp trận này là một tử trận, các tấm bia đá ở phía tây bị đứt gãy, sát khí tận trời.

Nếu muốn nghịch chuyển sinh tử trận, cần phải có một người lưu lại hấp dẫn sát khí.

Đồ Thế không phải chưa từng phân vân, ông xác thật cũng rất muốn ra ngoài nhìn xem bên ngoài đã thay đổi như thế nào.

Bất quá……

Đồ Thế chắp tay trước ngực, chịu đựng thống khổ do thân thể bị xé rách, định trụ sát khí.

Trước khi chết, thậm chí mặt ông còn mang ý cười: Vạn Phật độ người, Đồ Thế ông không thẹn với danh xưng Phật Tử.

……

Sinh tử trận bị nghịch chuyển, mọi người có thể thoát khỏi Vực Sâu Vô Tận, Hoang Thành bí cảnh vô cớ sụp đổ, đá tất cả tu sĩ bên trong ra ngoài.

Đoàn người đứng sững ở bên ngoài, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Một vị tiền bối chỉ mới nhận thức không lâu, liền hy sinh thảm thiết như vậy trước mắt bọn họ, dù cho là ai cũng không có cách nào có thể tiếp thu.

Diệp Tố cúi đầu nhìn bút ký Đồ Thế đưa cho nàng, đây có lẽ là chứng cứ duy nhất của Tiền Phật Tử chứng minh ông đã sống hai trăm năm.

“Hoang Thành bí cảnh vậy mà lại sụp.”

“Là do ai đó đã cầm đi trấn cảnh chi bảo sao?”

“Ai a, ai mà lợi hại như vậy?”

“Nhìn kìa, đó không phải là Ngũ Hành Tông Trình Hoài An và Liên Liên sao?”

“Bên cạnh họ chính là mấy người đệ tử Ngô Kiếm Phái, nhất định là hai tông môn này đã liên thủ lấy đi trấn cảnh chi bảo.”

“Không biết trấn cảnh chi bảo của Hoang Thành bí cảnh là cái gì nhỉ, hẳn là thứ tốt.”

Tu sĩ bị đá ra ngoài tụ tập lại sôi nổi nghị luận.

Chỉ có mấy người Diệp Tố biết, bọn họ cái gì cũng không lấy được, thậm chí vì để giúp bọn họ thoát đi, Đồ Thế tiền bối đã hy sinh chính mình.

“Ta phải tiến giai rồi.” Liên Liên đột nhiên nói.

Trình Hoài An lập tức cáo từ mấy người còn lại, hai ngón tay vừa động liền thấy hai tờ truyền tống phù xòe ra, hắn ném hai lá phù xuống đất, hai người lập tức biến mất trước tầm mắt mọi người.

“Sư huynh.” Mã Tòng Thu nhìn thoáng qua truyền tin ngọc điệp, nói với Từ Trình Ngọc, “Chúng ta cũng nên trở về Ngô Kiếm Phái để giành danh ngạch tham gia tông môn đại bỉ.”

Diệp Tố vừa lúc cũng muốn đi xem các sư đệ sư muội nên tính toán về Ngô Kiếm Phái cùng với bọn họ.

Còn Lữ Cửu, nàng cũng muốn tham gia tông môn đại bỉ, bởi vì không môn không phái nên nàng chỉ có thể tham gia dưới danh nghĩa Vô Danh Tông, mà trước hết nàng phải giành được một tờ thông hành đơn đã.

Mỗi phương chỉ có một số lượng danh ngạch nhất định, tán tu cứ trực tiếp tham gia tuyển chọn, nếu thắng sẽ giành được thông hành đơn.

“Ta cũng đi Đồ Thủ Thành.” Lữ Cửu nói, nàng là kiếm tu, tất nhiên nên đi tranh đoạt thông hành đơn với kiếm tu.

“Không có truyền tống quyển trục.” Từ Trình Ngọc nói, “Chúng ta ngồi Truyền Tống Trận để trở về.”

“Sư huynh.” Chu Vân nhắc nhở, “Chúng ta đã không còn linh thạch.”

Trong giới, tất cả linh thạch của Mã Tòng Thu đã bị dùng sạch sẽ, hiện giờ linh lực trong linh phủ bọn họ cũng chưa hoàn toàn khôi phục, nếu ngự kiếm cũng chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.

“Nếu mọi người không ngại có thể chờ ta bán phù gom đủ phí Truyền Tống Trận rồi hẳn đi.” Diệp Tố lấy ra một xấp phù nói.

Mã Tòng Thu có chút hoài nghi: “Quy Tông Thành là thành của phù sư, phố lớn ngõ nhỏ ai cũng đều biết vẽ phù, phù của cô có thể bán được không?”

“Cứ thử xem.” Diệp Tố cẩn thận nghĩ nghĩ nói, “Nếu không được ta có thể bán rẻ.”

Nếu như vậy cũng không được thì phía bên Hoàng Nhị Tiền hẳn là vẫn còn dư chút linh thạch.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tố, biệt danh vua sụp bí cảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.