Hoàng Nhị Tiền không có tiền, thậm chí còn thiếu một đống nợ.
“Các ngươi ở Hoang Thành bí cảnh cũng bị cướp sao?” Khuôn mặt Hoàng Nhị Tiền trên truyền tin ngọc điệp nhăn nhó.
“Cũng? Ngươi bị cướp à?” Diệp Tố kinh ngạc, từ trước đến nay không phải Hoàng Nhị Tiền tiến vào bí cảnh chỉ chăm chăm nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của, hét giá lên trời thôi sao?
“Đừng nhắc nữa, cô có nghe nói qua Băng Dương bí cảnh không, ta đã đi vào đó.” Hoàng Nhị Tiền vươn ngón tay ra đếm đếm, “Côn Luân Phái, Ngô Kiếm Phái, Vạn Phật Tông, Hợp Hoan Tông, còn có Ngũ Hành Tông cùng Đan Tông, phàm là chỉ cần tông môn có chút danh tiếng đều phái đệ tử đi vào, còn chưa kể các môn phái nhỏ cùng với tán tu, cả cái bí cảnh chật ních.”
Diệp Tố gật đầu: “Cho nên ngươi vốn định vào đó đục nước béo cò, kết quả không kiếm được đồng nào còn bị đánh cướp.”
“……” Hoàng Nhị Tiền đau khổ trầm mặc.
Diệp Tố lại hỏi: “Ngươi bị ai đánh cướp?”
“Hợp Hoan Tông.” Hoàng Nhị Tiền nhắc tới chuyện này liền tức muốn xì khói, “Bất quá chỉ là thuận tay mang ta một đoạn đường đi ra ngoài, vậy mà bọn họ nói ta quá xấu, phải nộp phí người xấu! Nếu không phải do quyển trục của ta bị yêu thú đoạt mất thì còn lâu ta mới cầu bọn họ.”
“Quyển trục bị yêu thú đoạt mất?” Diệp Tố như nhớ tới cái gì, nhíu mày hỏi, “Trong bí cảnh có yêu thú đã khai trí rồi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-loan-an-va/2776589/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.