Chuẩn bị cho giờ học tiếp theo, các bạn học tinh thần sảng khoái trở về lớp học, nhìn thấy Cao Bách Dương dùng thời gian nghỉ trưa chăm chỉ làm bài tập, ai cũng cảm thán.
Học sinh về lớp ngày càng đông, tiếng nói chuyện xuất hiện khắp các phòng học, trên hành lang còn có tốp năm tốp ba học sinh đi qua đi lại. Thường ngày mấy người Đỗ Đức Huy đều đi theo Nguyễn Lam Ân, nhưng hôm nay họ đã trở về lớp nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu đâu.
Cao Bách Dương nhìn họ lần lượt về chỗ ngồi, cuối cùng vẫn không nhìn thấy cậu.
Lâm Quốc Huy về chỗ ngồi của mình, cúi đầu lấy tập sách ra chất lên bàn, lúc nhìn lên đối diện với ánh mắt đen sâu của hắn thì giật mình một cái, may mà cậu ta gan lớn không đến nổi liệu miệng nó tục.
Cậu ta hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì? Làm tôi giật cả mình. Có chuyện gì sao?”
“Lam Ân,” Cao Bách Dương dừng một chút mới nói tiếp: “Cậu ấy đâu? Sao không đi chung với các cậu?”
Hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của cậu ra khỏi miệng, có chút cảm giác không nói nên lời.
“À, tưởng chuyện gì, trên đường về có gặp một học sinh khóa dưới muốn nói chuyện với cậu ấy nên cậu ấy bảo chúng tôi về trước.” Lâm Quốc Huy giải thích, sau đó lại nhiều chuyện thêm: “Không phải ai xa lạ, nam sinh này tôi cũng gặp qua mấy lần rồi, mấy ngày trước còn đến tặng bánh xin lỗi đó. Lam Ân được chào đón như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393270/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.