Ngày mới bắt đầu, Nguyễn Lam Ân rời giường làm vệ sinh cá nhân, cậu đứng trước gương một lúc rồi mới lấy khăn bông mềm mại lau khô những giọt nước lạnh trên mặt.
Bình thường, buổi sáng mỗi ngày cậu đều dành nửa giờ để chạy bộ, trong nhà có phòng tập nên rất tiện lợi. Cậu lên máy chạy bộ chạy nửa giờ, năng lượng trong cơ thể bị đốt cháy thông qua da tiết ra ngoài. Trên người cậu đã phủ lên một tầng mồ hôi.
Theo sự vận động mà tin tức tố cũng vô thức tràn ra không khí.
Nguyễn Lam Ân lấy khăn lau mồ hôi trên gương mặt ửng hồng, điều chỉnh chế độ tập chuyển sang đi bộ.
Đến khi Nguyễn Lam Ân xuống nhà bếp ăn sáng thì cậu cũng đã thay đồng phục và mang cặp sách xuống, ăn sáng xong liền đi đến trường.
Dì Huệ mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho cậu, hiền hòa chào buổi sáng, chúc cậu ăn ngon miệng rồi đi làm việc tiếp.
“Cậu chủ, áo khoác của cậu đã là (ủi) xong rồi.” Một người giúp việc khác mang áo khoác vest đồng phục đến cho cậu.
“Cảm ơn chị, đưa cho em được rồi.” Cậu nhận lấy, cười nói cảm ơn.
Áo được là bằng hơi nước, toàn bộ nếp nhăn đều không còn, vải vóc thẳng thớm, sạch sẽ.
Cậu gấp lại gọn gàng rồi để vào túi giấy, chút nữa đến lớp sẽ trả lại cho hắn. Để vào túi giấy rồi cậu lại thấy không ổn lắm, cân nhắc một hồi cậu lấy ra, để vào trong cặp sách của mình. Vậy thì không cần xách theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393269/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.