“Lên lên lên! Đánh nó!”
“Quốc Huy! Mày đi đâu đấy?! Mau lên phang nó đi!”
“Mày bị cái quần gì vậy?! Die mẹ nó rồi!”
Khi Nguyễn Lam Ân về gần đến cửa lớp đã nghe thấy tiếng mấy nam sinh chơi game la ó. Nghe cũng biết người nói bị ức chế thế nào. Truyện Hot
“Không chơi nữa. Cuối tuần này là Tết Trung thu, có muốn đi đâu chơi không?”
“Cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, chơi Trung thu cái gì mà chơi.”
“Muốn đi chơi thì nói đi, còn ở đó mà trung với chả thu.”
“Hahahah”
“Hửm? Lam Ân về rồi kìa.” Một người phát hiện hô lên.
Những người khác cũng nhìn theo, thấy hai người đang vào lớp học.
“Sao về nhanh vậy? Bọn tôi mới đánh một trận thôi mà.”
“Đi tham quan một vòng, có gì đâu mà lâu.” Nguyễn Lam Ân kéo ghế ngồi, nói: “Nghỉ chơi rồi à? Tôi còn định tranh thủ đánh một trận đây.”
Đỗ Đức Huy liền chạy chân chó: “Chơi chơi chơi, cậu vào thế chỗ Lâm Quốc Huy đi, tôi bị kéo xuống một sao rồi.”
Lâm Quốc Huy đang muốn gào lên với Đỗ Đức Huy thì chạm mặt Cao Bách Dương về chỗ ngồi, nhìn thấy hắn khẩu khí của cậu ta liền tuột dốc không phanh, chỉ có thể ngồi tại chỗ oán trách.
“Tôi đã nói tôi không farm rừng được rồi, tại các cậu cứ ép tôi.”
“Tay phế chính là tay phế, lớp trưởng có thể gánh bất cứ vị trí nào, đây mới chính là đại lão.”
Nguyễn Lam Ân đã vào phòng chờ, cậu đọc ID phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.