Trong khi những người khác nói cười vui vẻ, Nguyễn Lam Ân chú ý thấy Cao Bách Dương giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, nam sinh vẫn luôn cúi đầu nhìn sách, cậu liền lên tiếng gọi.
"Cao Bách Dương? Cậu nghe tôi nói gì không?"
Cậu thật sự không hiểu, hình như người này đều luôn cúi đầu? Ít nhất mỗi lần cậu nhìn đến đều là như vậy.
Tính cách thế này thật sự khó mà hòa nhập với xã hội.
Thấy tay Cao Bách Dương khựng lại, Lâm Quốc Huy tốt bụng nhắc lại: "Lam Ân hỏi cậu có muốn đi tham quan trường không?"
"Không đi."
Thiếu niên trầm thấp thốt ra hai chữ.
Nụ cười trên mặt từng người như bị đông cứng, nhất thời bầu không khí bị trùng xuống nặng nề.
Lâm Quốc Huy trố mắt nhìn mấy anh em, làm khẩu hình: Thấy không? Chỉ có hai chữ!
Lời này của Cao Bách Dương thật sự không cho người ta mặt mũi, đây còn là mặt mũi của thiếu gia Nguyễn Lam Ân. Tuy nói là Chu Kiến Văn dặn dò, nhưng cậu đã mở miệng thể hiện thiện chí của lớp đối với bạn học mới. Hắn không đầu không đuôi nhả ra hai chữ, ngữ điệu vô cảm là vô cùng bất lịch sự.
Nguyễn Lam Ân rất có kiên nhẫn, cậu dựa vào bàn học, ôn tồn nói: "Cậu không muốn đi cũng không phải vấn đề gì lớn, thầy Văn trước khi đi đã dặn phải giúp cậu mau chống thích ứng với môi trường mới. Tham quan trường chỉ là ý phụ, ý chính là muốn cậu có thể hòa nhập với tập thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-hoan-hao/3393248/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.