Editor: Quân Lâm Uyên
Cảm giác chết đi, nguyên lai là như thế này sao?
Dung Gia Hủy cảm thấy mình tựa như đã ngủ trăm ngàn năm, khi đầu óc của nàng lần nữa tỉnh táo lại, chỉ cảm giác toàn thân vô lực, trước mắt một mảnh tăm tối.
"Gia Hủy! Gia Hủy!"
Giống như có người đang gọi nàng...
Giọng nữ dịu dàng này, rất quen thuộc rất quen thuộc...
Mẫu thân...
Là mẫu thân sao? Năm đó nàng hai mươi hai tuổi, mẫu thân nhiễm bệnh nặng chết đi, cho tới nay, mẹ ruột yêu thương nàng nhất... Bao nhiêu lần nàng chịu vô vàn ấm ức, chỉ ước muốn về lại chốn xưa, sau đó nhào vào trong ngực mẫu thân thống thống khoái khoái mà khóc một trận, nhưng mà, nàng không thể, từ đầu không biết mẫu thân chịu khổ sở, sau này, cũng không còn cơ hội nữa rồi...
Mẫu thân của nàng...
"Gia Hủy! Con đừng dọa nương a! Con tỉnh a! Gia Hủy! Gia Hủy!"
"Phu nhân, đại phu nói rồi, Gia Hủy thực sự không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại thôi."
Phụ thân? Còn có phụ thân, phụ thân cũng ở đây? Đây là bao nhiêu năm về trước vậy? Bất quá, tỉnh lại? Chẳng lẽ làm quỷ, cũng tỉnh được sao? Địa Phủ này thật ra so với nàng tưởng tượng quả thực không giống chút nào, nàng nghĩ vậy, lúc này, bên tai của nàng, phụ thân cùng mẫu thân vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
"Ngươi nói nghe mới nhẹ nhàng làm sao, cũng không phải thịt cắt từ trên người ngươi xuống! Ngươi không đau lòng nhưng ta đau!"
"Phu nhân nàng..."
"Ta cái gì ta?!"
"Không có gì..."
"Ngươi cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-tuong-quan-la-nu-lang/233823/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.