Editor: ThanhPhong158 Trời mưa tầm tã, sương mù trùng trùng điệp điệp, mưa rả rích mãi không ngừng, cứ thế tí tách, khiến người nghe phiền muộn không thôi. Dung Gia Hủy nghe tiếng mưa rơi, ngồi lắc lư ở trong xe ngựa, đang trên đường chuẩn bị đi đến chỗ cửa thành, nghênh đón Đại tướng quân Chung Ly Lạc trở về ca khúc khải hoàn. Chung Ly Lạc hơn mười năm trước từng ở nhà nàng một năm, phụ mẫu nàng cũng một mực đối xử với hắn như con ruột, nói như vậy, hai người bọn họ cũng coi như là thân huynh muội, người huynh trưởng này trở về rồi, nàng làm muội muội, sao có thể từ chối không đi, cho dù bọn họ kỳ thật cũng chưa từng tiếp xúc qua, giống như hai người không quen biết. Nói cho cùng, cũng đều vì nàng năm đó không có mắt, không nhìn trúng Chung Ly Lạc không cha không mẹ đang tìm nơi nương tựa mà đến kia, tính tình nàng vốn cũng không tốt, khi đó nàng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Chung Ly Lạc ở nhà nàng, ăn của nhà nàng, dùng của nhà nàng, còn luôn trưng ra một bộ mặt lạnh, ai mà thấy vui được nha, bọn nô bộc sau lưng, vì vậy đều thường xuyên nghị luận, có chút xem thường hắn, nếu không phải nàng luôn thấy hắn không cha không mẹ quả thực rất đáng thương, đổi thành người khác ngày nào cũng bày ra cái mặt lạnh với nàng, có lẽ nàng đã sớm tức giận rồi, Chung Ly Lạc cũng không phải tên ngốc, sao có thể nhìn không ra nàng có vài phần xa cách cùng không thích, cho nên dù bọn họ ở cùng dưới một mái hiên lâu như vậy, nhưng hình như giữa hai người còn chưa nói quá mười câu? Sau này, nàng thấy Chung Ly Lạc trưởng thành không đi thi khoa cử, mà là vào quân doanh Tây Bắc, liền thở phào nhẹ nhõm, miễn cho bọn họ gặp nhau ngày ngày càng lúng túng hơn a, ai ngờ phong thủy luân chuyển, thiếu niên lãnh diện lãnh khẩu năm đó, lại có lúc phát dương quang đại như vậy, hôm nay nàng thật ra có vài phần hối hận, bất quá nàng cũng không phải quá thiếu thốn những thứ đó, chỉ là cảm thấy, nếu năm đó có thể hiền lành một chút, có nhiều quyền thế thân thích một chút, sau này liền có không ít chỗ tốt rồi. Nàng thở dài, một bên dùng que xiên bằng trúc ăn miếng dưa lạnh vừa được thị nữ Bạch Lộ cắt ra bưng ở một bên, vừa cảm thụ thời tiết nóng bức nghe thấy tiếng mưa rơi muốn phát điên này, trong lòng một bụng ấm ức không tiêu được, nàng nhịn không được phàn nàn nói: "Phiền chết rồi, người đó không biết chọn thời gian trở về tốt hơn một chút sao, lại cứ phải chọn ngày ẩm ướt quái quỷ này." Bạch Lộ biết nàng xưa nay sợ nóng, nhịn không được khe khẽ cười ra tiếng, nàng nhịn xuống vui vẻ nói: "Phu nhân cẩn thận lời nói, Chung Ly Đại tướng quân chiến công hiển hách, lần này lại đại thắng trở về, đương kim thánh thượng liền phong hắn làm Định Viễn hầu đó." Dung Gia Hủy mím môi nói: "Lẽ nào chuyện lớn như vậy mà ta còn có không biết sao? Hắn là hầu, cha ta lúc đó không phải cũng là hầu sao, có gì đặc biệt hơn người chứ, nếu hắn thật sự có bản lĩnh như ngươi nói, liền khiến vị kia ban cho hắn chức tương đương với quốc công đi a..." Dù nói như vậy, giọng Dung Gia Hủy đến cuối càng ngày càng nhỏ đi. Đúng vậy a, sao có thể giống nhau được, cha nàng có cái tước vị gọi là hầu kia nói cho cùng vẫn là được tằng tổ phụ thân là công thần khai quốc của nàng lúc trước truyền lại cho, thừa kế đời thứ ba, cho tới cha nàng, mỗi một đời thừa kế, tước vị liền rớt mất một cấp, rớt đến không còn gì, nếu cha nàng có công với xã tắc thì không nói, còn có thể để lại cho hắn hầu vị của hai đời trước, nhưng mà người cha này của nàng, vô cùng lười nhác, sau khi nhận được cái chức quan nhàn tản này, cả ngày ở nhà chơi bời lêu lổng, sao có thể so với người ta tự mình có được, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, năm đó tằng tổ phụ của nàng được phong hầu, tuổi tác cũng gần gấp hai lần Chung Ly Lạc rồi. Chung Ly Lạc xác thực là nhân tài, năm đó nàng chỉ ngẫu nhiên lén nhìn hắn vài lần, đã nghĩ được như vậy, hôm nay, càng không thể phủ nhận. Nàng chậm rãi nuốt miếng dưa lạnh trong miệng, không hiểu sao, cảm thấy nghẹn nghẹn họng, có lẽ là miếng này cắt quá to a, nghĩ tới nghĩ lui đều là Bạch Lộ sai. Nàng vô cùng buồn chán mà ôm đầu, nghe tiếng mưa rơi, nhưng thật ra liền nghĩ tới một việc, nàng lại hỏi Bạch Lộ: "Ta hình như nhớ rõ, người kia... Định Viễn hầu kia lớn hơn ta ba tuổi, năm nay cũng đã hai mươi bảy rồi, vẫn còn chưa cưới thê, hắn đã nhìn trúng khuê tú nhà ai chưa?" Nếu là con trai nhà khác, thì đã có con biết đi đánh nhau rồi, đương nhiên, vị kia nhà nàng chính là một ngoại lệ, đi giữa vạn bụi hoa, một loài cũng không lưu lại. Bạch Lộ há miệng, "Chuyện này thánh thượng tất nhiên cũng để ý đến, Định Viễn hầu lần này đại thắng trở về, nhìn bên ngoài có vẻ thánh thượng muốn hứa hôn Nam Bình quận chúa Ninh vương phủ cho hắn." "Nam Bình quận chúa Tiêu Văn Yên?" "Vâng." Dung Gia Hủy có chút buồn bực rồi, cũng đúng, trừ Tiêu Văn Yên còn có thể là ai, nàng hỏi cũng vô ích, Ninh vương có đến ba cái nữ nhi, một vị là em dâu nàng, một vị cũng đã gả cho người ta, người còn lại, cũng chỉ có Tiêu Văn Yên. Bất quá là ai cũng như nhau, trừ em dâu nàng bề ngoài dịu dàng nhu thuận, hai nha đầu còn lại kia đều là kẻ tám lạng người nửa cân làm người ta chán ghét, ỷ vào cha ruột là Vương gia liền hoành hành ngang ngược, cả ngày hất cái mũi lên nhìn người, nàng gặp qua không ít lần đã hiểu được tính nết của các nàng, chính là vì trốn không muốn để các nàng khinh bỉ, nàng mới càng ngày càng thích ở nhà không thích đi ra ngoài, nghĩ đến bây giờ thật đúng là tiện nghi Tiêu Văn Yên rồi. Tiện nghi, thật sự là tiện nghi ư, tuy nói nàng có chút tự cao tự đại, chưa bao giờ để mắt đến Chung Ly Lạc, nhưng cũng biết, Chung Ly Lạc tạo ấn tượng cũng không tệ lắm, giữ mình trong sạch, huống hồ hắn trên không có người già dưới không có trẻ nhỏ, vô cùng tự tại, tuổi của hắn cũng không tính là lớn, nói đến tướng mạo, ít nhất trong trí nhớ của nàng, bộ dạng hắn xinh xắn, tướng mạo đẹp như vậy, hiện tại sắp thành người một nhà với kẻ đáng ghét kia rồi, nghĩ đến đó, lòng nàng không khỏi có chút chua chát. Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng hãnh diện vô cùng đắc ý của Tiêu Văn Yên khiến người ta chán ghét kia, trong lòng có chút khó chịu, dù trong kinh thành này có vô vàn quý nữ, nàng không thích nhất chỉ có hai tỷ muội Tiêu Văn Yên Tiêu Văn Nhiêm. Nàng nhịn không được, hung hăng chọc một miếng dưa lạnh, thầm nói: "Nàng thật may mắn." Đúng, chính là gặp may mắn, nghĩ đến Nam Bình quận chúa Tiêu Văn Yên ngang ngược càn rỡ tướng mạo bình thường kia, bình thường đã chướng mắt đến bây giờ càng chướng mắt hơn, ngàn chọn vạn tuyển, nhìn ai cũng không hài lòng, cứng rắn để mình từ hai mươi tuổi thừa hai đến nay đã hai mươi tám tuổi, bây giờ đã thành lão cô nương đứng đầu trong kinh thành, ai ai cũng đều chê cười nàng đấy! Dù sao thường ngày nàng cũng đắc tội với người ta khắp nơi, rất nhiều lần các phu nhân đại gia khuê tú nhìn nàng không vừa mắt, chỉ cần vừa thấy liền mượn việc này châm chọc nàng vài câu, lời nói của các nàng đều cẩn thận chặt chẽ, tìm không ra sai lầm, mỗi lần nhìn bộ dạng nàng bị chọc tức bị giày vò lại không nói được gì, chính là chuyện vui lớn của mọi người, nhưng kết quả lão cô nương này lại có lương duyên đang chờ nàng, thật là, tức chết đi được! Cũng không biết có bao nhiêu người trong bóng tối muốn một ngụm cắn nát. Ôi, vì sao hết lần này tới lần khác đều là Tiêu Văn Yên nàng không thích nhất đây! Nữ nhân tốt trong kinh thành nhiều như vậy, ai cũng tốt. Bất quá đây đều là chuyện nhà người ta, không liên quan đến nàng, nàng đời này đã định như vậy, năm đó, nàng vốn đã không quý trọng rồi, nhưng nếu như quý trọng thì có thể sao? Ai bảo nàng đã sớm có hôn sự rồi chứ. Bởi vì phụ thân nàng hành sự lung tung kết thân với Liễu gia, nàng có vô số lần âm thầm rơi lệ, chỉ hận người cha hồ đồ kia của nàng, năm đó lúc nàng còn ở trong bụng nương thân, hắn đến nhà Liễu thượng thư dự tiệc, trên tiệc rượu uống quá mấy chén, đầu óc có chút không tỉnh táo lắm, hắn thấy Liễu gia Đại công tử Liễu Thiên Thần lúc ấy điềm đạm đáng yêu, liền mắt mù lẩm bẩm gì đó, nếu tức phụ nhà mình sinh ra nữ nhi, liền làm chuyện ma quỷ để nàng làm thê tử hắn, trước mắt bao người, cha nàng xưa nay sĩ diện, hai nhà bọn họ cũng coi như môn đăng hộ đối, Liễu gia gia phong cũng tốt, tiểu tử còn nhỏ bộ dáng cũng không tệ, việc hôn sự này nhìn a, thật sự là không thể tốt hơn, cho nên đến cùng vẫn là định rồi. Đáng thương nàng trong lúc mười sáu tuổi xanh như ngọc bích, bộ dáng cũng coi như không tệ, còn chưa hưởng thụ tốt sự truy cầu của các vương tôn công tử, đã tâm bất cam tình bất nguyện bị Liễu gia kia dùng kiệu lớn tám người khiêng nâng trở về. Liễu Thiên Thần kia nếu là lang quân tốt, thì cũng không sao, đáng tiếc hắn nhìn bên ngoài là người khiêm tốn hiền hậu như ngọc, bên trong lại là một tên phong lưu đa tình, ở những nơi hoa nhai liễu hạng, người nào không biết Liễu đại công tử hắn, nếu đến đêm hắn không về ngủ, thù chính là đến cái gì mà Di Hồng Lâu Bách Hoa lâu, nhất định là một tay sờ một tay ôm, trước kia nàng vẫn luôn mơ mơ mộng mộng, còn cảm thấy mình được gả cho một lang quân tuấn mỹ khó có được, coi như xứng đôi với mình, cũng không tính là chịu thiệt, kết quả không ai biết hắn có tật xấu như vậy, kiệu lớn tám người nâng cưới nàng về nhà, nhưng vào đêm tân hôn lại đem nàng quẳng sang thư phòng ngủ! Nàng lúc ấy liền yên lặng nhịn, lẽ nào nàng lại không trị được một Liễu Thiên Thần sao? Nhưng mà, việc này thực sự cho nàng ba cái tát vang dội nhất, nàng đúng là không trị được hắn, tên quỷ chết tiệt kia để nàng ở nhà thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết),mình thì cả ngày chạy tới Câu Lan viện trêu hoa ghẹo liễu, quả thực chính là đang ở trước mặt tất cả mọi người cầm đế giày hung hăng ném vào mặt nàng, thật sự là mất mặt, nàng cũng không dám ra khỏi cửa, phóng tầm mắt nhìn, Kinh thành làm gì có ai không chê cười nàng. Điều này cũng không sao, cùng lắm thì, nàng nhịn, nàng còn gì không thể nhẫn nhịn được nữa đây. Nhưng làm cho nàng suýt nữa hộc máu chính là, tên khốn này còn đánh chủ ý lên nha hoàn thiếp thân Thu Phân cùng nhau lớn lên với nàng! Từ nay về sau, trong nhà của nàng liền có thêm một Thu di nương... Khá lắm Liễu Thiên Thần bụng đói ăn quàng, khá lắm cẩu nô tài làm chuyện xấu sau lưng chủ Thu Phân, đôi cẩu nam nữ này, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới liền tràn đầy ấm ức, ấm ức khiến nàng muốn khóc. Nàng không hề để ý chuyện trượng phu nạp thiếp, nàng kỳ thật cũng có thể làm hiền thê, nhưng là, nàng chịu không nổi việc bị nô tì cùng nhau lớn lên phản bội, nàng chịu không nổi việc hắn tình nguyện đi tìm nha hoàn của nàng cũng không nguyện liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái, nàng chính là nuốt không trôi khẩu khí này! Càng nghĩ tâm càng phiền, cầm lấy quạt tròn được thêu vùng sông nước Giang Nam tinh xảo, quạt cái được cái không. Chuyện xấu của nhà mình còn chưa tính, tám năm đã qua, ngày tháng về sau còn rất dài, nàng a, rất nhanh đã thấy đủ a, dù sao tất cả mọi chuyện đã thành, kết cục đã định vô pháp thay đổi. Phu quân liêm sỉ nhà nàng đúng là không tốt, nàng nhìn hắn đã thấy phiền, nhưng hắn bình thường ít nhất vẫn tôn trọng chính thê là nàng, cha chồng bà mẫu tuy rằng không thích nàng, nhưng ở phương diện khác chưa bao giờ từng để nàng chịu ấm ức, tựa như năm nay khan hiếm dưa hấu, biết nàng thích ăn, liền đưa hết cho nàng, nguyên một đống này, đều là da xanh ruột đỏ, hương vị ngọt ngào nhiều nước, nàng căn bản là một ngày ăn một quả, nếu không có ai ngăn cản, nàng không biết mình có thể ăn hết bao nhiêu, thật sự là ăn thế nào cũng không ngán. Nghĩ vậy, lòng nàng có chút ngọt, lại châm một miếng dưa lạnh cho vào trong miệng, đang định nhai, lúc này, xe ngựa không biết đụng vào cái gì, xóc nảy mãnh liệt, nàng lập tức chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng... Khục.. khục.. khục! Dưa lạnh này sắp hại chết... Hình như... Khó thở rồi! Cứu mạng!! Dung Gia Hủy vẻ mặt thống khổ bụm lấy cuống họng, cả người ngã xuống trên thảm mềm mại. Nhìn Dung Gia Hủy không thở nổi, Bạch Lộ mặt trắng bệch, bất tri bất giác, cái khay bạc nàng nâng trên tay cũng trượt xuống đất, dưa lạnh bên trong, đổ đầy một xe. "Phu nhân, người không sao chứ?! Người nghẹn rồi sao? Mau nhổ ra! Người mau nhổ ra a!" Bạch Lộ một bên nói, một bên thay nàng vỗ lưng, muốn nàng mau nhổ miếng dưa ra. Dung Gia Hủy hô hấp khó khăn bụm lấy cổ, mặt cứng đơ nghẹn tím rồi, một miếng dưa lạnh vẫn chặn ngang cổ họng, nuốt cũng không được, nhả cũng không xong, Bạch Lộ trơ mắt nhìn, gấp muốn khóc, nàng vội hướng đến ngoài xe hô to: "Xa phu, dẹp đường hồi phủ! Phu nhân nàng, phu nhân nàng không ổn rồi!" Dung Gia Hủy xinh đẹp động lòng người, lúc này thập phần vặn vẹo, phát xanh phát tím, trên trán cũng rịn đầy mồ hôi, nổi gân xanh, miệng mở rộng, một đôi mắt hạnh vũ mị đa tình ngập nước lúc này cũng trừng to tròn như chuông đồng, nàng nghe tiếng la lo lắng của Bạch Lộ, nhìn cảnh tượng trước mắt từng chút từng chút trở nên mơ hồ, đôi tay buông lỏng khỏi cuống họng dừng một chút liền vung loạn lên, thật vất vả, chạm được vào cánh tay Bạch Lộ, nàng dùng hết sức lực cuối cùng bắt được ống tay áo Bạch Lộ, muốn nói cái gì đó, trước mắt lại tối om, vĩnh viễn không mở miệng được nữa rồi. Có thể bị một miếng dưa lạnh làm nghẹn chết, vậy nàng là người trên trời dưới đất độc nhất vô nhị rồi a. Tác giả có lời muốn nói: a, đều ở đây mắng tính cách nữ chủ, ta biết tính cách nàng chịu tám năm lạnh bạo không khiến người khác thích được, ta tự mình liệt kê cũng có rất nhiều khuyết điểm, chỉ là ta yêu nàng sủng nàng là đủ rồi, nếu thật sự không thích lời nói của nàng, cũng xin đừng nói ra, dù có hoàn thành ta cũng sẽ không sửa lại đâu, moaaa. Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và Bách gia trang QuanLamUyen_158!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]