Thấy hắn không kiên nhẫn, Lục Vô Hạ muốn chạm đến lại thôi, sợ cố thuyết phục lại càng chọc hắn phiền chán, liền dời cái ghế đẩu ngồi ở mép giường, "Đưa tay ra, để ta xem mạch giúp ngươi."
Khương Trầm Vũ quét mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra một chút phiền chán, nhưng vẫn vươn tay gác lên bên giường. Cổ tay của hắn không quá mức mảnh mai, nhưng lại không đến mức tráng kiện, vừa phải, làn da tái nhợt, mạch máu màu xanh rõ ràng, toát ra cảm giác ốm yếu.
Lục Vô Hạ đặt ngón tay lên trên cổ tay, ngưng thần.
Con ngươi của Khương Trầm Vũ nửa khép, đột nhiên ho khan một tiếng, mi tâm nhíu chặt lại, bộ dáng phảng phất vừa như rất đau đớn mệt mỏi, lại vừa thờ ơ.
Hồi lâu sau, Lục Vô Hạ thu tay lại, thở dài nói: "Đau đớn trên cơ thể ngươi ta không thể giải quyết, nhưng phong hàn vẫn có thể."
Khương Trầm Vũ: "Ta không bị nhiễm phong hàn."
Lục Vô Hạ lộ ra biểu cảm hiểu rõ, "Đêm qua Ngươi trở về trong lúc gió lạnh, đều đã bắt đầu ho khan, còn muốn mạnh miệng, loại tính tình này cũng không biết giống ai, ta viết cho ngươi hai đơn thuốc, đợi Cẩm Nương nấu xong rồi đưa tới."
Khương Trầm Vũ không thèm để ý chút nào nói: "Tùy ngươi."
Lục Vô Hạ thấy lông mày hắn nhíu chặt, bộ dáng cố nén đau đớn, biết giờ phút này hắn cần nhất là yên tĩnh, liền không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ nói: "Ngày mai chờ đến khi ngươi hết đau ta lại đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-a-ty-la-nam-chinh/3371239/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.