Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đọc sách trầm thấp của Khương Văn Âm, thanh âm của nàng nhu hòa non nớt, hòa vào với tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa, rất dễ ru người ta ngủ, thi thoảng lại có một trận gió lạnh thổi qua, khiến cây Tử Vi trước cửa phát ra âm thanh xào xạc.
Khương Trầm Vũ nhắm mắt nằm ở trên giường, giọng nói thẳng tắp, tỉnh bơ: "Hồ yêu tại sao lại thích tên thư sinh nghèo kia?"
Đoạn này là nói đến chỗ thư sinh nghỉ đêm tại miếu hoang, ngẫu nhiên gặp hồ yêu đã biến thành mỹ nhân, tình tiết hai người vừa gặp đã thương.
Tiếng đọc sách nhẹ nhàng chậm chạp của Khương Văn Âm dừng lại, nghĩ nghĩ hồi đáp: "Đại khái là do tướng mạo thư sinh anh tuấn, hồ yêu chưa từng gặp nam nhân nào đẹp mắt như vậy, cho nên mới đối với hắn vừa gặp đã yêu."
"Kỳ thật chính là thấy sắc khởi ý."
"... Cũng không thể nói như vậy."
"Ngươi giải thích thay hắn, thực chất là bởi vì ngươi cũng là dạng người này."
Khương Văn Âm cảm thấy mình oan uổng, "Muội nào có?"
Khương Trầm Vũ mở to mắt, nhìn nàng nói: "Đừng cho là ta không biết, ngươi thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta."
"... Muội chỉ là biết thưởng thức."
"Thưởng thức cũng cần động thủ động cước, trèo cửa sổ nhìn lén ta tắm rửa sao?"
Khương Văn Âm biểu lộ yếu ớt nói: "Tỷ cũng nhìn lén ta tắm rửa, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai. Mà rõ ràng muội vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-biet-a-ty-la-nam-chinh/3369841/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.