Huy Hoàng khẽ nhắm mắt, nhớ lại câu nói tối qua của cô.
- Em rất sợ, vì một ngày nào đó, nếu như anh biến mất, thì em cũng không còn tồn tại trên đời này nữa. Và giây phút đó, người em muốn thấy đầu tiên nhất là anh. Nên dù có chán ghét em, cũng đừng quên em nhé. Là người anh ghét nhất, cũng được.
Giọng nói của cô vẫn thế, tựa như sợi lông hồng nhẹ nhàng kích thích thính giác của anh. Nhưng anh lại cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Anh vô thức siết chặt cô hơn, cô nằm trong lòng anh vô cùng nghe lời chìm vào giấc mộng.
Hai người ôm nhau trên giường, im lặng thả hồn theo dòng thời gian.
Cho đến sáng nay, khi cô rời đi.
Huy Hoàng bất chợt mở mắt, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chói chang chiếu rọi cả căn phòng. Mắt hơi nheo lại, anh bắt đầu phân tích câu nói kì lạ của cô.
"Nếu như anh biến mất...", tại sao không phải "nếu như anh đi mất..."?
"em cũng không còn tồn tại trên đời này nữa...", tại sao không nói "em cũng không biết phải sống ra sao nữa..."?
Người muốn thấy đầu tiên là anh, không phải anh vẫn luôn ở đây sao? Ít nhất là cho đến bây giờ. Hơn nữa khi chia tay rồi cũng không phải không thể gặp lại.
Cuối cùng, tại sao đều giống nhau về cách nói nhưng nghĩa lại khác xa nhau như vậy?
Nếu hiểu theo nghĩa đen, thì phải là: "Nếu như anh biến mất, thì em cũng chết theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bao-gio-ket-thuc-mai-mai/2108679/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.