- Anh, em sợ...
Bạch Dương thút thít, yên vị chui vào lòng anh. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ không còn được gặp lại anh nữa. Trên tất cả, cô sợ mất anh. Anh vẫn còn ở đây, nhưng nay mai thôi, anh sẽ đi mất. Anh đi đâu về đâu bất định như một cơn gió, cô mãi mãi không thể nắm bắt được anh, đó mới là điều cô lo sợ.
- Có anh ở đây, đừng sợ.
Huy Hoàng đương nhiên không biết cô sợ cái gì. Chỉ nghĩ có lẽ một phen vừa rồi đã khiến cô sợ hãi. Cũng phải, bản thân anh còn sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, nói gì đến cô. Anh vô thức thốt lên câu nói đó. Đã năm năm trôi qua kể từ lúc hai người quen nhau, đây là câu anh muốn nói nhất, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Hai người im lặng ôm nhau, tiếng khóc của cô nhỏ dần, rồi im bặt, bị thời gian vô tận vùi lấp. Ánh trăng yếu ớt chia cắt hai người họ, một người nửa sáng một người nửa tối, như hai linh hồn cô đơn chỉ có thể nương tựa vào nhau mà tồn tại.
Sáng hôm sau, cô dậy từ sớm. Sáu giờ sáng. Bình thường hai người luôn không hẹn mà dậy vào bảy giờ một cách ngẫu nhiên, dù đã trở thành thói quen nhưng Bạch Dương vẫn không thể không bỏ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, sửa sang lại một chút rồi ngoái đầu quay sang nhìn anh. Tối qua sau khi "tâm sự" xong cô và anh từ ban công về giường, chỉ ôm nhau trong đêm như những ngày đầu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bao-gio-ket-thuc-mai-mai/2108678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.