Tiếu Hàm có chút do dự, dù sao cũng tự nhiên đến công ty Triển Nguyên, lúc nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái. “Hay là thôi đi, tự em về nhà cũng được.”
Chu Triển Nguyên không nói lời nào, chỉ nắm tay cô leo lên xe, “Không sao, dù sao thời gian cũng không còn sớm, đợi lát nữa liền đến giờ ăn cơm trưa, em ngồi một lát rồi cùng đi ăn, sau đó anh sẽ đưa em về.” Suy nghĩ một chút, lại nói thêm: “Buổi tối anh tới đón em, chúng ta ra ngoài ăn. Em cảm thấy thế nào?”
Được rồi… Tiếu Hàm chỉ có thể gật đầu, tổng giám đốc Chu, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đâu cần hỏi ý kiến em làm gì?
Đi theo Chu Triển Nguyên vào công ty, Tiếu Hàm rõ ràng cảm thấy được ánh mắt ở khắp nơi phóng tới, hoặc là tò mò hoặc là suy đoán hoặc không có thiện chí, haiz, quả nhiên không nên tới.
Nếu Chu Triển Nguyên đi theo cô đến trường học, sợ là cũng thu được hết mọi loại ánh mắt quỷ dị có thể đựng đầy một cái sọt? Các chị cùng Tư Tư, các cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cái này là khẳng định.
Tiếu Hàm không được tự nhiên, theo sát phía sau Chu Triển Nguyên, mượn động tác chỉnh tóc để hơi hơi cúi đầu xuống, vẫn nên nhanh nhanh đi vào văn phòng thôi, cô cũng không phải là động vật quý hiếm để người yêu thích quan sát.
Chu Triển Nguyên lại coi như không phát hiện nhóm người nhân viên của anh giờ phút này tâm tư đều đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-bang-duyen-mong/1793760/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.