Tôi uể oải xoay người, hơi tỉnh vì âm thanh lọt đến tai. Lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu nhìn Nhật Thiên bên cạnh, lay lay hắn:
- Điện thoại kìa! – Tôi díu mắt ngáp dài một cái.
Nhật Thiên cũng lơ mơ tỉnh dậy, nhìn nhìn tôi rồi vươn tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường.
- Alo. – Hắn ngái ngủ.
Tôi mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt, hôm qua vùng vẫy nhiều quá.
- Hửm? Hôm nay sao? – Giọng hắn vẫn lè nhè.
[...]
- A... Không ngờ đã muộn như vậy. – Nhật Thiên nhìn đồng hồ, có hơi tỉnh táo một chút.
[...]
- Không để khi khác được sao? Bây giờ tôi đang mắc chút chuyện. – Nhật Thiên quay sang tôi, xoa tóc nhè nhẹ.
[...]
- Hmm... Vậy được rồi, khoảng 1 tiếng nữa tôi sẽ có mặt. Cô giúp tôi sắp xếp mọi thứ, lát nữa tôi sẽ xem lại. – Nhật Thiên chầm chậm nói - Ừ, tôi cúp máy đây.
- Có chuyện gì sao? – Tôi còn chưa tỉnh, nhăn nhăn mặt nhìn hắn.
- Ừm. Bây giờ mình phải về rồi. Công ty anh có việc gấp. – Hắn trìu mến nhìn tôi ở trong lòng.
- Vậy hả? – Tôi mở mắt, vươn vai dài một cái – Vậy thì về thôi.
- Hừm... Thấy có lỗi với em quá, em đã hào hứng như vậy mà. – Nhật Thiên có chút băn khoăn nhìn tôi.
- Ài... Lỗi gì chứ! Đối với tôi một ngày như vậy đã quá đủ rồi. – Tôi cười tít mắt – Mà có chuyện gì quan trọng hả?
- Ừm, đối tác nói thiết bị yêu cầu đã hoàn thành, có thể em sẽ được nhìn thấy bố mẹ sớm hơn đó. – Hắn nhìn tôi cười.
- Ể? Thật sao? – Tôi ngồi bật dậy.
- Ừm. – Hắn gật gật đầu.
- A... Vậy thì về mau thôi. – Tôi hào hứng đứng dậy thu dọn quần áo.
~~~
-... Vì thế nên vợ chồng cháu sẽ về trước. – Nhật Thiên cúi đầu chào chú Trần cùng chị Mai Anh.
Tôi bây giờ đang rất sung sướng, mặc kệ hắn có nói vợ chồng này kia cũng vui vẻ gật đầu cười.
- Ừ, thực ra thì hôm qua cũng là cảnh cuối rồi, chú cũng xong việc hết, cứ tưởng cùng nhóc chơi thêm vài ngày nữa. – Chú Trần cười – Được rồi, nếu có việc thì đi đi.
- Vâng.
- Cháu chào chú. Em chào chị. – Tôi cúi đầu lễ phép.
- Ừm, hai đứa đi nhé! – Chị Mai Anh dịu dàng cười.
Chúng tôi chào mọi người rồi nhanh chóng mang đồ lên xe.
Chiếc xe nổ máy, từ từ bay lên cao rồi biến mất vào đám mây xốp trắng.
- Có chuyện gấp lắm hả? – Tôi vui vẻ hỏi hắn.
- À, 9h sẽ có cuộc họp trao đổi của công ty về thiết bị kết nối trong lần nghiên cứu này của Thiên Trang, công ty anh chưa đáp ứng được nên phải nhờ tới đối tác, người mà hôm qua nói chuyện với anh ấy. – Nhật Thiên mỉm cười nhìn tôi.
Chúng tôi đang bay cao ở trên các đám mây, bây giờ ở ngoài nắng đang lên nhè nhẹ, hắn vì thế mà ở trong mắt tôi giống như đang tỏa sáng, vô cùng đẹp, vô cùng mê hoặc.
- Ưm... Vậy công ty của anh là nguồn cung cấp vật liệu khoa học cho Thiên Trang hả? – Tôi hỏi.
- Ừ.
- A... Tôi còn cứ tưởng là mấy công ty giải trí chứ. – Tôi cười.
- Công ty giải trí ấy hả? Anh không có, không chịu sự quản lý của ai hết. Từ lúc nhỏ đã đi diễn cùng chú Trần rồi. – Hắn bật cười - Còn công ty này là của bố, bố anh là nhà khoa học, bố mở một công ty cung cấp đồ cho nghiên cứu luôn, sau này lúc lên 18 tuổi anh đã nhận lại quyền quản lý từ chú Trần. – Nhật Thiên chầm chậm nói.
Oa... 18 tuổi đã điều hành một công ty. Tôi khẽ nuốt nước bọt, 18 tuổi tôi đang làm gì nhỉ? A... Lúc đó vẫn còn ăn bám bố mẹ và cong mông học cho vào đại học Y.
Tôi mắt sáng rực nhìn hắn đầy ngưỡng mộ:
- Anh giỏi thật. Mới 18 tuổi mà đã có cơ đồ rồi. Kiếm tiền sớm nhỉ? – Tôi gật gật đầu công nhận.
- Ha ha, nếu nói đến kiếm tiền sớm, thực ra năm lên 8 anh đã nhận 3 vai chính trên phim truyền hình rồi. – Hắn cười hồn nhiên.
Nà ní?
Sugoiii...
Tôi tròn mắt nhìn hắn. Bộ dáng hắn lấp lánh trong nắng sớm in vào mắt tôi. Tên này, không những rất đẹp trai mà còn giỏi nữa.
Hắn quay qua tôi, đối với ánh mắt trầm trồ của tôi mỉm cười một cái lấy làm hãnh diện lắm.
A... Soái chết đi được...
- Năm lên 10, sau vụ tai nạn đó, anh đã cố để tiếp tục duy trì cả hai sự nghiệp của bố mẹ, diễn xuất của mẹ và khoa học của bố. – Hắn nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng cùng trầm lắng.
Ây, có chút đau lòng rồi.
Tôi cảm nhận được có chút thắt lại ở trong tim, cả mình và hắn.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cứng rắn đặt ở trên ghế, xoa nhè nhẹ muốn an ủi hắn.
Nhật Thiên quay qua tôi, nhìn tôi thật lâu:
- Em vẫn chưa trả lời với anh. Em sẽ ở bên anh chứ? – Hắn dùng tay còn lại đặt lên tay tôi, ân cần cùng dịu dàng nhìn tôi hỏi.
Tôi sẽ ở bên cạnh hắn hay không ư?
Tôi tự hỏi mình.
Tôi muốn như thế nào?
Tôi... tôi biết rõ, nếu bây giờ mà dời xa hắn, nhất định cả hai đều đau khổ. Hắn thích tôi đã là một chuyện, tôi nghĩ mình có lẽ cũng đã rung động trước hắn rồi. Để từ chối hắn, thật không dễ như các chàng trai khác, trước đây, có lẽ chỉ là sự thương cảm nhạy bén của tôi với họ mà thôi. Nhưng bây giờ, chỉ nghĩ tới bộ dạng đau khổ của hắn, tôi bỗng thấy mình còn đau đớn hơn.
- Nếu như ở bên anh, tôi vẫn sẽ được gặp lại bố mẹ đúng không? – Tôi nhíu nhẹ đôi mày, nhìn hắn.
- Ừ. – Hắn dịu dàng cười – Anh nghĩ rằng, so với lấy một người ở thế giới của em nhưng cách xa nhau thì em còn có thể nhìn thấy bố mẹ thường xuyên hơn.
- Thật sao? – Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ừ. Quan trọng là, em có muốn ở bên anh hay không thôi. – Nhật Thiên vẫn trìu mến nhìn tôi đầy chờ đợi.
- Tôi... tôi... – Tôi ấp úng, quay đi tránh ánh mắt của hắn.
Tôi có muốn ở bên hắn không?
Nếu bây giờ trở về với thế giới của mình, tôi biết tôi sẽ không nỡ. Sẽ nhớ hắn. Bởi tôi là người không dễ quên và chưa từng rung động với ai, tôi biết Nhật Thiên cùng thế giới này sẽ luôn ở trong ký ức của tôi, luôn tồn tại trong tim tôi, trở thành mảnh hồi ức buồn mỗi khi nhớ tới. Hơn nữa, hắn cũng thích tôi. Tôi... tôi thực sự không muốn cả hai phải đau khổ.
- Tôi... muốn... – Tôi nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt cà phê sâu hút của hắn.
Nhật Thiên khẽ mỉm cười, đan ngón tay lại với tôi, ánh mắt âu yếm:
- Anh cũng thế. Nếu bây giờ em dời xa anh, dù là nơi nào đi nữa, anh cũng sẽ không ngăn được bản thân mà chạy tới tìm em, sẽ hết lần này tới lần khác đem em về bên mình.
Tôi khẽ nhìn hắn, Nhật Thiên trong ánh nắng sớm đang mỉm cười một cách hạnh phúc, tôi bỗng thấy tim mình rung lên một nhịp, từ lúc nào lại nghiện nụ cười kia như thế, từ lúc nào mỗi lần thấy nó trong lòng lại ấm áp như vậy?
Tôi nghĩ rằng, tôi sẽ không hối hận với quyết định này đâu.
~~~
- Ể... Không phải là về nhà sao? – Tôi nhìn tòa nhà lạ lẫm trước mặt rồi lại nhìn hắn.
- Mua điện thoại rồi về. – Nhật Thiên mỉm cười, nắm tay tôi bước vào.
Ể... Mua điện thoại?
- Chào anh chị. Anh chị muốn mua điện thoại loại nào ạ? – Cô nhân viên xinh xắn đứng ở quầy mỉm cười với chúng tôi.
- Giống cái này. – Nhật Thiên chìa điện thoại hắn ra, chiếc điện thoại mỏng deo màu xám tro.
- Dạ đây thưa anh. – Cô nhân viên nhanh chóng đưa chiếc hộp trắng lên bàn.
- Đây. – Nhật Thiên chìa thẻ ra.
Cô gái nhận lấy rồi quẹt nhanh qua, sau đó trả lại hắn:
- Cảm ơn anh chị đã ủng hộ cửa hàng của chúng em.
Nhật Thiên mỉm cười, gật đầu rồi cầm lấy hộp điện thoại cùng tôi bước ra ngoài.
A... Mua sắm gì mà vèo cái như điện xẹt vậy, còn chưa kịp hỏi giá luôn. Đúng là phong cách ngông cuồng của kẻ có tiền mà...
~~~
- Bây giờ ngoan ngoãn ở nhà nhé. Anh làm xong việc sẽ về với em. Đây, cầm lấy cái này. – Nhật Thiên cầm lấy tay tôi, đặt hộp điện thoại cùng một cái thẻ tín dụng vào – Nếu thấy chán thì ra ngoài mua sắm ăn uống, hết thì kêu anh. Mà em cũng không tiêu hết trong một ngày được đâu. Trên điện thoại đã có bản đồ và định vị gắn với máy anh rồi, nó cũng sẽ gợi ý cho em những địa điểm tốt. – Nhật Thiên cười – Còn gì lo lắng nữa không?
Tôi lắc đầu, cái gì hắn cũng đã tính trước thì tôi còn lo cái gì chứ.
- Được rồi. Hôn một cái. – Nhật Thiên chớp mắt đã đặt một nụ hôn nơi tôi.
Ể ể... Tôi chớp chớp mắt. Còn chưa kịp nghe xong. Đúng là phong cách ngông cuồng của kẻ ngông cuồng mà!
- Vậy nhé. Anh đi đây. – Hắn mỉm cười, đặt đồ đạc xuống rồi bước ra cửa.
Còn tôi hả? Tôi vẫn cứ đần mặt ra đó chưa lấy hồn lại.
A... thì ra hôn tạm biệt là như thế.
Ha. Tôi đưa tay tát tát hai má cho tỉnh táo. Làm sao phải ngây người chứ! Nhật Thiên đã đi từ bao giờ. Chỉ là... chỉ là hôn phớt một cái thôi mà. Như gió tạt qua một cái thôi, không có gì, không có gì!
Tôi đóng sập cửa lại, ở sau cánh cửa thở hổn hển như vừa mới chạy 5 vòng quanh sân thể dục. Nhịp tim cũng không theo nguyên tắc nào mà đập loạn xạ lên.
Ha... Tỉnh lại. Mai Cát Nhiên tỉnh lại!
~~~15 phút trôi qua~~~
Tôi ngồi vắt vẻo trên sô pha, hết nằm rồi lại ngồi, ngồi rồi lại nằm.
TV cũng toàn là những tin tức lạ lẫm mà tôi không hiểu.
A... Không có Nhật Thiên ở nhà sao lại chán như vậy? Bình thường chỉ có cãi cọ với hắn cũng hết cả một ngày, bây giờ một phút trôi qua cũng chậm.
Uwahhh, ở nhà đẹp mà không có gì chơi cũng chán như ngồi tù vậy.
Tôi ngả ra ghế lăn qua lăn lại.
Sau đó dậy đến tủ lạnh tìm đồ ăn.
Trở lại với sô pha cùng một đống thức ăn, tôi thả người xuống ghế, từ từ gặm nhấm giết thời gian.
A! Phải rồi, còn cái điện thoại mới!
Tôi tí toáy lôi chiếc điện thoại bóng loáng từ hộp trắng ra. Woa, vừa to lại vừa mỏng.
Nhưng bởi vì mới mua nên không có ứng dụng nhiều, game lại càng không. Tôi lên mạng, cũng chẳng biết làm gì, cuối cùng lại ghi lên ô tìm kiếm ba chữ “Triệu Nhật Thiên”
Chưa đầy giây sau, tên hắn hiện đầy trên kết quả. Tôi đẩy gọng kính, nhìn qua một lượt.
“Thực hư chuyện tình cảm của nam thần Triệu Nhật Thiên và người mẫu Á Hy...”
“Tin hot: Nữ diễn viên Lâm Ngọc công khai tỏ tình với bạn diễn Triệu Nhật Thiên trong bài phỏng vấn phim mới. Fan ủng hộ hay ném đá?”
“Sốc: Hàng loạt thiếu nữ chặn trước cửa nhà ca sĩ Mai Yên vì phát ngôn táo bạo với ca sĩ Nhật Thiên.”
“Nam thần Triệu Nhật Thiên lọt top 5 chàng trai hot nhất châu Á.”
“Quán quân và á quân cuộc bình chọn chàng trai được yêu thích nhất: Kẻ tám lạng, người nửa cân!”
“Điểm lại 14 kiều nữ từng lên tiếng công khai tình cảm với Triệu Nhật Thiên trong năm vừa qua. Dư luận nói gì?”
“Triệu Nhật Thiên, người đàn ông lạnh lùng hay anh chàng gay kín?”
“Cùng chỉ ra các nghi vấn quanh mối quan hệ của hai chàng trai nhất nhì bảng xếp hạng nam thần yêu thích nhất...”
“Thiên Phong chân ái fanpage- Facebook.”
...
Tôi lướt qua một lượt, không biết đã cắn vào lưỡi cùng phun thức ăn bao nhiêu lần.
Mặt méo xệch.
A... Báo chí bây giờ vẫn phát huy rất tốt đặc tính thêu dệt nha...
Bao cố gắng gán ghép người ta với nữ thần không được, vậy thì quay ra xây dựng một chuyện tình đam mỹ. A... Các vị nhà báo này thật là có tâm...
Tôi cười méo miệng.
Cuối cùng lướt qua bao nhiêu tin, tôi lại chú ý đến dòng ngắn nhất: “Thiên Phong chân ái fanpage – Facebook”
Click vào.
Ha ha, đúng như tôi nghĩ.
“Thiên Phong chân ái”, rõ ràng là tấm chân tình của Nhật Thiên và Mạc Phong. Ha ha, lại còn là fanpage, đúng là một cái chiến hạm to đùng a.
Khửa khửa. Tôi cũng chưa từng ship couple nào cả, bởi tôi không quan tâm nhiều đến giới giải trí và cũng chẳng thần tượng ai.
Trên trang cá nhân hiện to đùng hình ảnh tình tứ của hai người họ được ghép rất tỉ mỉ.
“Phong Phong đáng yêu quá! Ad làm cái ảnh ngọt chết tôi rồi.”
“Ây, không biết bao giờ mới thấy cảnh này thật đây... Vợ chồng chúng nó mà biết yêu thương nhau thì tôi nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng rồi.”
Rep: “Này là vợ chồng nó chơi chiêu lừa thiên hạ thôi. Chỉ là bé Phong nhà tôi tạc mao (giống tsundere:>) nên mới giả vờ lạnh lùng vậy ý mà.”
Rep tiếp: ”Đúng đúng, thím lầu trên nói chuẩn đó. Khửa khửa, còn thằng Thiên con trai tôi thì chắc chắn là mặt than công. (Kiểu mặt lạnh không biểu đạt cảm xúc gì hết ấy:>)
Tôi vừa đọc bình luận vừa vô thức cười. Đó có thể xem là một phản xạ tự nhiên của hủ nữ, chỉ cần vài câu nói có thể hiểu nhau, quý nhau ngay được.
Tôi cứ như thế lướt hết ảnh này tới ảnh khác, đọc hết fanfic này đến fanfic khác. Thực ra đối với mọi người sẽ không hiểu cảm giác của tôi đâu, hmm... nó là một cái gì đó, rất vi diệu.
Nhưng là, nếu như tôi chưa từng gặp qua hai người họ, xem những thứ này chắc có lẽ đã nghĩ hai người họ có gian tình thật. Nhưng mà... Cho tôi xin đi! Nhật Thiên rõ ràng là đàn ông đích thực, không những thế còn là tên chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lúc nào cũng lăm le ăn tươi nuốt sống con gái nhà lành. Còn cái cậu Mạc Phong kia, rõ ràng là kiểu trăng hoa bay bổng. Đi được hai bước thì phải nháy mắt đưa tình với năm cô.
Chậc chậc, tôi lại chợt nghĩ, nếu như bọn họ biết không những hai người họ đều là “thẳng”, mà hiện tại Nhật Thiên còn đang chứa chấp một người phụ nữ là tôi trong nhà, không biết bọn họ sẽ ra sao nữa.
Tôi biết cái cảm giác này, vô cùng đáng sợ... Đứa bạn tôi khi trước bị đắm thuyền couple mà nó ship hơn 3 năm, hôm ấy chân tay nó rụng rời, bủn rủn bủn rủn khi nghe tin ông ý lấy vợ. Tối hôm đó đóng đô ở nhà tôi khóc tu tu suốt đêm, rồi lôi hết chuyện này chuyện khác hint này hint khác của hai ổng để kể cho tôi nghe, phân tích này nọ. Nó còn chốt lại một câu: “Tao thề rằng hai người có gian tình. Chắc là tại con bánh bèo kia xen ngang thôi!”
Chậc, thấy đứa bạn đau khổ như thế tôi mới thấm thía quyết định đúng đắn trong cuộc đời làm hủ nữ của mình, đó là: Không bao giờ được gán ghép trai thẳng! Và cũng không bao giờ được bén mảng tới mấy anh đẹp trai yêu nhau,nếu như không muốn làm nữ phụ đam mỹ! Woa... Chí lý chí lý.
Nghĩ tới đây, tôi lại rùng mình một cái. Lỡ có ngày Nhật Thiên công khai với tôi, liệu tôi có bị đội ngũ hùng hậu này mang tên họ ra mà nguyền rủa ngàn đời không? A... Tôi không phải bánh bèo đam mỹ mà... Rõ ràng hắn quyến rũ tôi, hắn là trai thẳng!
Tôi lắc lắc đầu thôi suy nghĩ lung tung, nhìn điện thoại. Hơn 9 giờ rồi, bây giờ Nhật Thiên đang họp.
Tôi loay hoay, cuối cùng quyết định ra ngoài đi loanh quanh một chút.
~~~
Tôi đóng cửa, cất thẻ tín dụng vào túi quần, vác điện thoại lượn lờ trong thang máy.
Hmm... Nhìn qua danh sách những địa điểm gợi ý. Tôi quyết định sẽ tới siêu thị, dù sao cũng còn rất nhiều thứ phải mua.
Bước lên hệ thống ET12,... ờ... ờm... Tôi cứ gọi nó là cái tàu điện vậy.
Bước lên tàu điện, tôi phấn khích vô cùng, thì ra người tương lai di chuyển thế này. Sau khi qua khoang rút chân không, vào tới khoang chính, khung cảnh bên trong cũng giống như những chiếc tàu điện khác, chỉ có điều tiện nghi và hiện đại hơn một bậc.
“Qúy khách muốn tới đâu?” Âm thanh máy tự động phát lên.
- Siêu thị Min. – Tôi đáp.
Sau đó, hệ thống sàn di động dưới chân tự trượt đến nhánh khác, có lẽ là đến nhánh riêng cho tuyến đường qua siêu thị này.
Tôi chọn lấy cho mình một chỗ ngồi, mở điện thoại, thích thú nhìn chấm đỏ ngày càng tới gần địa điểm Siêu thị Min trên bản đồ. A... Đúng là công nghệ hiện đại, đi nhanh quá.
Ting! ”Điểm dừng Siêu thị Min đã tới.”
Tôi vui vẻ đứng dậy, bước ra cửa.
Cánh cửa tự động vẫn đóng chặt. Phía bên phải có một hộp nhỏ, trên có ghi: “Thanh toán tại đây.”
Tôi dùng thẻ quẹt qua máy tự động, lập tức chiếc hộp kêu “Ting ting” hai tiếng.
Cửa mở.
Woa... Hiện đại thật.
Tôi tấm tắc, vui vẻ bước ra ngoài.
Đứng trước tòa nhà có chiều ngang như một cái sân golf, tôi ngỡ ngàng tới không khép được miệng.
A... Đừng nói là mua sắm, đến đi một vòng còn hết nửa ngày...
Tôi bước vào, bên trong lộng lẫy như một cái cung điện. Đèn thắp mọi nơi dù bây giờ trời vẫn sáng, dưới chân, nền gạch bóng loáng tới nỗi có thể soi gương.
Khi tôi bước qua quầy lễ tân, điện thoại tự động hiện lên lược đồ khu mua sắm rộng lớn này. Uây uây, hiện đại quá!
Tôi chăm chú nhìn lược đồ, hmm... quần áo là ở khu bên kia.
- A... – Tôi không cẩn thận đụng trúng ai đó.
- Tôi xin lỗi. Tại tôi không để ý. – Tôi lập tức cúi đầu xin lỗi.
Lúc này mới nhìn lên, là một người con trai.
- Không không, lỗi của tôi mà, tại tôi đang mải suy nghĩ nên mới đụng cô. – Anh chàng kia gãi gãi đầu cười.
Tôi gật đầu một cái, nhìn anh ta mỉm cười rồi bước đi.
~
- Alo. Đã xong rồi. – Chàng trai nói vào điện thoại.
[Tốt. Tôi sẽ thưởng cậu sau. Vậy nhé!] Kẻ nào đó đang nhếch môi cười.
~
Yah... Mua quần áo thôi!
Tôi đẩy xe hàng tới khu đồ trước mặt.
Ha ha. Nhật Thiên, xem tôi tiêu tiền của anh thế nào!
Tôi lượn vòng quanh đống quần áo nhiều hơn quân Nguyên kia, chọn ra những bộ mình thích. Sau khi xác định đã đủ quần áo rồi, lại lướt sang đồ nội y, rồi thì tới mấy thứ vật dụng cá nhân cần thiết, mua vài loại snack bắt mắt, chọn vài món đồ uống thơm ngon, tóm lại là đi quanh siêu thị có gì hay điều khuân hết. Sao chứ! Mình là người không có tiền, nhưng mình được tiêu tiền của người có tiền mà.
Tôi cứ loanh quanh, và xe hàng đầy dần lên.
- Hể? Trùng hợp thật, gặp chị ở đây này. – Một giọng nói khiến tôi quay lại.
Hmm... Thật không mong đợi...
Mạc Phong đẩy xe hàng bước tới chỗ tôi.
Tự dưng lại gặp tên này ở đây làm gì chứ?
Tôi vẫn mỉm cười nhìn cậu ta:
- Ha... Trùng hợp nhỉ?
Mạc Phong cười tươi như hoa, khuôn mặt điển trai trở nên rạng rỡ.
Hừm... Nhưng mà tôi cũng chẳng thấy có chút hứng thú, rõ ràng là cái tính mê trai vẫn hoạt động tốt mà, sao giờ lại bình thản thế nhỉ?
Trong đầu bất chợt hiện lên hai đáp án:
Một là, bởi vì trong mắt tôi cậu ta tuy cao hơn một cái đầu, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên nhóc. Mà tôi thì không thích làm máy bay.
Hai là... Liệu có phải hội chứng thèm cơm chán phở không? Giờ nhìn tên con trai nào cũng sẽ âm thầm so sánh với hắn, cảm thấy nụ cười này không so với cái răng khểnh duyên dáng của hắn được, nhìn ánh mắt kia rõ ràng cũng chẳng sánh nổi với đôi mắt cà phê mị hoặc của tên đẹp mã ấy, lại còn thấy mái tóc bạch kim mà lúc trước tôi từng cho là vô-cùng-ngứa-mắt của hắn giờ so với các chàng trai khác soái hơn gấp vạn lần. Ha ha, cái thứ gọi là mỹ nhân trong tay, thiên hạ đều là cỏ rác, cuối cùng tôi cũng hiểu được.
Tôi nhớ tới hắn, tự nhiên lại cười ngây ngốc.
- Chị sao vậy? Sao lại nhìn tôi cười như thế? – Đang bay bổng thì bị giọng nói của tên nhóc trước mặt kéo vụt về thực tại.
Xì, ai cười với cậu?
Tôi định nói như thế, nhưng lại nghĩ tới mình vừa nãy đang nhìn cậu ta rồi nhớ tới Nhật Thiên mà cười, đúng là giống như đang cười với Mạc Phong thật.
- Ờ... hừm... Không có gì. – Tôi cười trừ.
Sau đó liền đẩy xe đi.
- Ể ể... – Mạc Phong chạy theo, nghiêng đầu xuống ngang tầm với tôi, sau đó mỉm cười thả bả - Ha ha, đừng có nói là bị tôi làm cho mê mẩn rồi nhé. – Mạc Phong cười thô bỉ.
Ha...
Chẳng trách đội ngũ ship hai người họ lại hùng hậu đến vậy. Xét đến khoản tự tin tới nỗi tự luyến thì Mạc Phong và Nhật Thiên quả thật là một cặp trời sinh.
Tôi nhếch nhếch môi, nhìn cậu ta, cũng đáp lại bằng một nụ cười bỉ bựa:
- Ha ha, tôi cười vì nghĩ rằng mặt cậu hôm nay trông rất đần. – Nói xong liền nhếch mép thật phong cách, sau đó tiếp tục đẩy xe đi.
Mặt cậu ta bây giờ nghệt ra như đứa trẻ táo bón vậy. Rất rất rất bất mãn bước theo tôi.
Tôi cũng không bận tâm nhiều cứ thế đi tiếp.
- Chị đeo thử cái này đi, sẽ rất đẹp đó. – Cậu ta dừng lại trước dãy trang sức, cầm lấy chiếc lắc tay kim cương lấp lánh đính vài viên pha lê tím đỏ trên giá trưng bày, nắm lấy tay tôi định đeo vào.
Tôi liếc qua một cái, trong lòng có chút không vui, bởi tôi cũng không hay mua mấy thứ này, và nữa, Nhật Thiên đã nói không muốn tôi gặp cậu ta, từ nãy tới giờ đã cố tình quẳng cho cậu ta một cục bơ to tướng rồi, vậy mà còn tiếp tục cùng tôi đi đoạn đường dài như vậy, lại chọn đồ giúp tôi. Hmm... Thật không muốn ảo tưởng chút nào nhưng giống như cậu ta đang cố tiếp cận tôi vậy.
- Tôi không dùng đâu. – Tôi rút tay lại – Tôi không thích đeo lắc tay.
- Hửm? Vậy thử cái dây chuyền này đi. – Mạc Phong đặt chiếc vòng tay kia xuống, chỉ chỉ vào dây chuyền trong tủ kính.
Tôi lắc đầu:
- Số tiền lớn thế này mua được nhiều thứ khác hơn.
- Tôi mua tặng chị. – Mạc Phong mỉm cười.
- Cảm ơn tấm lòng cậu nhé! Nhưng tôi không phải không có tiền, chỉ là không thích tiêu vào mấy cái này thôi. Với lại, cũng chẳng có lý do gì để cậu tặng quà tôi. Tôi không muốn mang nợ người khác đâu. – Tôi nghiêm túc nói rõ ràng, sau đó đẩy xe đi tiếp.
Mạc Phong vội vàng chạy theo:
- Xin lỗi nha, chị giận hả?
Tôi quay qua nhìn cậu ta một cái:
- Không giận. Cậu đâu có làm gì sai.
Hây, chỉ là, tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì với cậu nha. Dù gì bây giờ cũng là hoa có chủ... à ờm... nói thế có chút không đúng... hừm, dù gì tạm thời bây giờ tôi cũng đang hẹn hò với Nhật Thiên. Tôi không muốn thấy hắn ghen, cũng không muốn vì một tên nhóc không đâu mà gây hiểu lầm với hắn.
Vậy nên cậu thấy tôi tỏ ra thờ ơ như vậy thì cũng phải biết đường mà rút lui đi chứ! Cứ tươi cười tỏ ra thân thiết như vậy đúng là có chút khó chịu mà.
Tiềm Thức cùng Lý Trí đanh đá gào thét.
- Ha ha, chị không giận là tốt rồi. Tôi cũng chỉ muốn tặng chút quà khiến chúng ta thân thiết hơn một chút. – Mạc Phong vẫn tiếp tục cười rải thính.
Chậc, nhưng mà tôi cóc thèm mấy mảnh thính của cậu ta nhé. Dù sao cũng là bạn gái của kẻ thù, cậu ta muốn thân thiết cái gì chứ!
- Vậy cậu lại nhầm phương pháp rồi. Tôi không có thói quen nhận quà của người lạ. – Tôi cười.
- Chúng ta cũng đâu hoàn toàn xa lạ.
- Nhưng chắc chắn không thân quen. – Tôi vẫn cười.
- Hmm... Tại sao lại cứ tỏ ra lạnh lùng với tôi vậy nhỉ? Chị càng như vậy, tôi lại càng thích. – Mạc Phong nở một nụ cười tuyệt đẹp.
“Thích cái đầu cậu! Con nít con nôi, dám nói như vậy với bà cô hơn mình 5 tuổi hả?” Tiềm Thức xắn quần xắn áo gào thét.
“A, bình tĩnh bình tĩnh.” Lý Trí vội can ngăn.
- Chẳng thiếu các cô gái khác thú vị hơn cho cậu tò mò đâu. – Tôi làm mặt lạnh, thong thả bước đi.
Mạc Phong cười toe như đóa cúc đã nở quá độ (khụ, chỉ là quen mồm so sánh với cúc thôi, đừng bận tâm),chạy theo tôi, nhìn vào mắt tôi nói dõng dạc:
- Những cô gái khác tôi không quan tâm. Tôi thích chị rồi. – Thằng nhóc láo toét vắt mũi chưa sạch đó cậy chút nhan sắc với chiều cao mà trước mặt tôi dám nhìn thẳng nói ra những lời như vậy.
- Đừng có nói mấy câu gây hiểu nhầm thế. – Tôi nhăn mặt, tôi bắt đầu không ưa cậu ta rồi đấy.
- Hửm? Đâu có, tôi thích chị thật mà. Tôi có tự tin nếu chị cho tôi thời gian, tôi sẽ cướp được chị khỏi tay Nhật Thiên. – Thằng nhóc hốn xược đó vẫn toe toét mà mở mồm ra được.
Grừ... Tôi ghét nó thật rồi đấy.
“Hưh... Không có cửa đâu nhóc. Chồng chị là số 1 rồi nhé!” Tiềm Thức nhếch mép, nhìn Mạc Phong bằng nửa con mắt khinh bỉ.
Xì xì... mặc dù không đồng tình với cô ta ở vế sau cho lắm nhưng vế đầu là tôi chấp nhận đấy. Nghĩ cái gì chứ? Ít hơn tôi 5 tuổi, tính cách thì ngông cuồng, tự tin thái quá, mặc dù cậu ta là siêu sao đi nữa, đẹp trai lồng lộn đi nữa, trong mắt tôi so với mấy người bình thường lẽo đẽo cưa cẩm tôi bao năm trời thì nó còn thua xa, ít nhất với bọn họ còn có chút thiện cảm, quý mến. Chứ với cái thằng nhóc này thì...
2 từ thôi: Chán ghét.
- Nói cho cậu hay nhé! Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ thích cậu cả. Tôi thề đấy. – Tôi nhíu chặt mày.
- Vậy sao? Vậy thì dành thời gian cho tôi đi. Nếu chị chắc chắn như thế thì hãy cược thử, cho tôi tán tỉnh chị đi. Rồi chúng ta sẽ biết được kết quả. – Mạc Phong nhếch môi cười, rất tự tin nhìn tôi.
Hửm? Muốn cược?
Muốn tán tỉnh tôi?
Hay lắm!
- Xin lỗi nhé, tôi không rảnh để chơi với cậu. – Tôi cũng nhếch môi cười, dùng ánh mắt cứng rắn đáp lại cậu ta.
- Chậc, trông chị như thế này rất quyến rũ. – Mạc Phong cười.
Grừ. Thật muốn chửi thề.
Tôi bực mình, không nói lời nào với cậu ta nữa, đẩy xe đi trước.
Mạc Phong vẫn dai dẳng đi theo sau.
- Chị giận thật rồi đó hả? – Cậu ta cười.
Tôi không thèm đáp lại.
- Dù chị có như thế, tôi vẫn sẽ khiến chị thích tôi.
Hừ bực mình quá!
Không sao, cứ coi đó như tiếng chó sủa mèo kêu đi, không đáng bận tâm.
Tôi cứ nhăn mày khó chịu như thế.
Cho tới khi tôi thấy một thứ...
Lông mày lập tức giãn ra, mắt trở nên sáng rực.
A... Sách... Một núi sách...
Quan trọng nhất là... Còn có khu riêng cho truyện, mà quan trọng hơn nữa, lại có tủ riêng cho đam mỹ.
Tôi bay ngay tới xem xem xét xét. Bộ nào bìa cũng đẹp lung linh và khiến tôi muốn ôm về hết.
Mạc Phong chậm rãi bước đến, chọn đại một quyển lên xem, sau đó ánh mắt nhìn tôi sửng sốt:
- Đây... không phải hai người đều là đàn ông sao? – Cậu ta chỉ chỉ vào bìa cuốn sách.
- Ờ đó. Sao không? – Tôi lườm lườm. Hừ, nhìn thấy cái biểu cảm kia thật là mất hứng mà.
- Ha ha, chị thích đọc thể loại này hả? – Mạc Phong nhìn tôi hoang mang cười.
- Ờ đó. Sao không? – Tôi lặp lại câu hỏi. Nhìn cậu ta bằng con mắt hình dao găm.
- A... Không có gì, chỉ cảm thấy chị rất kì lạ. – Mạc Phong cười.
- Kì lạ cái gì chứ? Cậu chưa thấy hai người con trai yêu nhau à? – Tôi nhăn mày.
- Thấy rồi. – Cậu ta gật gật đầu, dùng thái độ hòa hoãn mỉm cười.
Chậc, đúng là mất hứng mà.
Tôi quyết định không để cậu ta ảnh hưởng tới thú vui tao nhã của mình, tiếp tục chọn sách.
- Mà... Cậu với Nhật Thiên cũng được người ta gán ghép nhiêu lắm đó, cậu biết không? – Tôi chợt nhớ tới cụm từ “Thiên Phong chân ái” sáng nay, cười cười.
- À. Có xem qua mấy clip ghép. Cũng không bận tâm lắm. – Mạc Phong nhún vai.
- Không bận tâm sao? Tưởng cậu phải phản ứng gay gắt chứ? – Tôi cười.
- Phản ứng gay gắt thì càng to chuyện thôi, việc chúng tôi không ưa nhau thì fan không biết. Vậy nên tốt nhất là im lặng giữ hình tượng. Ha ha, với lại như thế cũng tăng thêm lượng fan đáng kể đấy. – Mạc Phong nhếch môi cười.
Tôi nhăn nhăn mũi, không để ý cậu ta nữa mà tập trung chọn sách.
Lát sau, tôi bước ra khỏi khu sách khi xe hàng đã đầy.
Yay... Hôm nay ngoại trừ kẻ đang đi cạnh tôi thì mọi thứ đều rất viên mãn.
Tiến tới quầy thanh toán, tôi vui vẻ nhìn từng món đồ nhập mã kêu tít tít thật vui tai, sau đó ngoan ngoãn chui vào túi.
- Hóa đơn của chị đây, xin mời lên phía trước để thanh toán ạ. – Cô nhân viên niềm nở cười.
Tôi gật gật đầu cười, rút thẻ ra thanh toán.
Hmm...
Nhớ không nhầm là đúc túi này mà... Vừa nãy thanh toán ở tàu iên vẫn còn đây...
Ể... Thẻ không có chân, cũng chẳng có cánh, sao lại có thể biến mất một cách kì diệu như vậy...
A...
Đúng rồi, có lẽ là kẻ va vào tôi lúc nãy, hắn ta đã lấy cắp rồi!
- Có chuyện gì vậy? – Mạc Phong bước tới.
-... Hình như tôi bị lấy trộm thẻ rồi. – Tôi nhăn nhó.
- Vậy sao? – Mạc Phong nhìn tôi.
A... Có phải mất tiền nên tôi hoa mắt rồi không? Sao thấy như cậu ta vừa cười nhẹ một cái?
- Ây... Sao lại bất cẩn vậy chứ? – Tôi ôm đầu tự trách.
- Được rồi, tôi sẽ trả giúp chị. – Mạc Phong rút ví ra.
- Không cần! – Tôi xua tay.
- Chị muốn trả lại đồ sao? – Mạc Phong nhăn mày nhìn tôi, chìa tay về phía hai túi đồ cỡ lớn kia.
- Chị có thể mở camera giúp tôi được không? – Tôi hỏi cô nhân viên.
- Làm gì có tên ngu nào còn quanh quẩn ở đây cho chị bắt chứ? Hắn ta chuồn lâu rồi. – Mạc Phong khanh tay nhếch nhếch mày.
- Cậu học ngành tâm lý tội phạm hả? Nắm rõ nhỉ? – Tôi nhăn nhăn mày, nhưng nghĩ cũng thấy cậu ta nói đúng, lúc đó người kia bịt khẩu trang lại còn đội mũ, ở góc quay của camera chắc chắn không thấy được mặt. Ây,... vậy có khác gì mò kim đáy bể chứ...
A. Mai Cát Nhiên! Mày là đồ đần! Đồ đần!
Bây giờ có trả lại đống đồ này cũng không sao, nhưng quan trọng là tôi đã làm mất thẻ của Nhật Thiên, mà xác định là trong đó có rất nhiều tiền.
- Thế này đi, tôi giúp chị trả tiền trước rồi sẽ giúp chị tìm lại kẻ cướp sau. – Mạc Phong bước tới chỗ thanh toán.
- Không, tôi không muốn nợ cậu. – Tôi lắc đầu.
- Ha ha, tôi lại muốn chị nợ tôi thật nhiều ấy. Chỉ cần lát nữa cùng tôi ăn một bữa, vậy là đủ. – Mạc Phong cười – Chị đồng ý ch...
Tôi lôi điện thoại, thử tìm trong danh bạ, đúng như dự đoán, danh bạ chỉ có duy nhất một số “Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em”, vậy là nhấn gọi, mới chỉ nghe thấy tiếng tút thứ hai, bên kia lập tức nhấc máy.
[Alo.]
- Alo... Ông xã! – Tôi ngọt ngào thỏ thẻ vào điện thoại.
[Phụt...] Ở đầu dây bên kia truyền tới tiếng phun nước thật dài...
Mạc Phong trố mắt nhìn tôi.
Cô nàng Tiềm Thức trố mắt nhìn tôi.
Cô nàng Lý Trí cũng trố mắt nhìn tôi.
A... Ha...ha... Mọi người... cũng đâu cần ngạc nhiên thế chứ? Tôi cười khổ.
Tôi là người biết cương nhu đúng lúc mà. Vừa làm mất tiền của hắn, tất nhiên phải ngọt ngào rồi! Tôi lại cười khổ.
Bên kia im lặng vài giây, sau đó mới dè chừng truyền đến vài tiếng.
[Đâu phải nhầm số... Xin hỏi, cô là ai, có phải Cát Nhiên không?] Giọng Nhật Thiên có chút hãi hùng.
[Khụ... ] Bên kia liên tục truyền tới tiếng ho khù khụ. [Cát Nhiên? Em... hôm nay anh đã làm gì sai sao?] Giọng hắn hoang mang.
- A... Không có. Chồng à... – Tôi mếu máo – Anh không có sai... Em sai thôi.
[Hả? Sao? Chuyện gì?] Tiếng hắn hốt hoảng. [Nói anh nghe!]
- Em... Em không cẩn thận làm mất thẻ của anh rồi... – Tôi dè chừng chầm chậm nhả từng chữ, hồi hộp như giây phút chờ đợi cái chổi lông gà của ma ma đại nhân giáng xuống Mông-kun đáng thương.
[Vậy à?] Giọng hắn tỉnh bơ, bình thản tới nỗi không tin được [Anh còn tưởng chuyện gì.]
- Hể...ể...ể... Anh mới bị mất môt đống tiền đó. Làm ơn thể hiện chút tiếc của đi! – Tôi tuyệt vọng kêu gào vào điện thoại.
[Ha ha không sao. Trên thẻ của anh có định vị. Em cứ ngồi đó chờ chút, anh sẽ gọi công an, một lát sẽ tới trả cho em.]
- A... còn có cả cái đó nữa sao? – Tôi như được cứu vớt từ địa ngục tội lỗi trở về, hai mắt lập tức sáng bừng.
[Ừ.] Hắn cười. [Tưởng có chuyện gì chứ, tự dưng lại ngọt ngào như thế khiến anh hơi sợ.]
- A... ha...ha, dọa anh rồi hả? – Tôi cười giật cục như xe máy vớ phải xăng pha nước, yên lặng một chút, lại nhẹ nhàng thỏ thẻ - Ông xã à... Ờm... chuyện là hôm nay em có ra ngoài mua chút đồ... Ờm... Bây giờ...
[Đưa máy cho nhân viên thanh toán đi.] Chưa để tôi diễn đạt hết nỗi niềm, Nhật Thiên đã hiểu ý.
Oa... soái ca của cuộc đời tôi. Tiềm Thức cùng Lý Trí chấm nước mắt.
Tôi nhanh chóng chuyển máy cho cô nhân viên.
- Alo.
[Cô đọc cho tôi tài khoản, 2 phút nữa sẽ chuyển tiền đến.]
- Dạ được. – Cô nhân viên mỉm cười.
Ôi mẹ ơi, cuộc đời của con cuối cùng cũng được cứu rồi. Tôi ôm tim.
Chợt nhớ ra Mạc Phong, quay qua cậu ta, mặt cậu ta nghệt lại, giống như tướng sĩ sắp giết được giặc rồi lại bị cướp công vậy. Thẫn thờ thẫn thờ như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Hm... Tôi đã nói là không muốn dính dáng nợ nần gì cậu ta mà.
Mà... lại nói, chưa biết chừng tên nhóc Mạc Phong đó là người sắp xếp mọi chuyện cũng nên. Vừa nãy nhìn biểu cảm của cậu ta đúng là có vấn đề! Tôi nhăn nhăn mày.
Mà thôi, dù sao cũng đã xong, Mai Cát Nhiên siêu cấp thánh thiện sẽ không nghi oan ai hết.
- Của chị đây ạ. – Cô nhân viên gửi lại máy điện thoại cho tôi.
[Xong rồi nhé vợ.] Tiếng Nhật Thiên cười ở bên kia.
- A... Cám ơn anh! Anh đúng là vị cứu tinh của đời tôi a... – Tôi cảm ơn rối rít.
[Hửm? Tôi với anh cái gì? Vừa nãy em còn nói như thế nào?] Nhật Thiên lập tức đổi giọng, bây giờ tôi có thể tưởng tượng ra cái bộ dáng xị mặt cầm điện thoại của hắn ta. Môi nhẹ câu lên. Ngu ngốc cảm thấy hắn đáng yêu.
- Ha ha. Ông xã. Làm việc vui vẻ nhé! – Tôi mỉm cười, dịu dàng nói.
[Anh biết rồi. Bye vợ yêu!] Hắn cũng ngọt ngào đáp lại. Bây giờ tôi lại tưởng tượng ra cái bộ mặt sướng rơn của hắn, ngu ngu ngốc ngốc tắt điện thoại.
Tôi tắt máy. Miệng vẫn không ngừng cười. Tuy là lần này lấy lí do nhờ vả hắn mới ngọt ngào như thế, nhưng thực ra tôi biết, kẻ thích thú hơn cả lại là tôi...
- Đồ của chị đây ạ. – Cô nhân viên đưa đồ cho tôi.
- Cảm ơn! – Tôi vui vẻ cười tít mắt, nhận lấy hai túi đầy ự.
- Để tôi cầm giúp. – Mạc Phong chạy đến, đưa tay ra trước mặt tôi.
- Không cần đâu. Tôi tự xách được. – Tôi cười.
- Tự xách được cái gì chứ? Nhiều như vậy. – Cậu ta vẫn khăng khăng cầm lấy túi đồ.
- Tôi nói không cần. – Tôi nhăn mày – Đã mua xong, ai về nhà nấy, cậu không cần xách giúp tôi. – Tôi bước ra cửa.
- Chị vẫn sẽ đi ăn với tôi chứ? – Mạc Phong giữ tay tôi lại.
- Câu trả lời là: Không nhé! – Tôi cười, sau đó đi tiếp.
- Chị không muốn thử sao? – Cậu ta vẫn tiếp tục.
- Ha, câu này là tôi hỏi mới đúng. – Tôi nhếch môi cười - Cậu cũng nghe thấy tôi và Nhật Thiên nói chuyện rồi đấy, vẫn còn muốn thử?
- Chị có thấy, hái được một bông hoa là người đàn ông bình thường, nhưng cướp được một bông hoa trong chậu mới là người tài giỏi hơn không? – Cậu ta nhìn tôi, điều đáng nói là ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tôi nhăn mày, cũng nhìn lại cậu ta bằng ánh mắt nghiêm túc:
- Câu trả lời vẫn là: Không nhé. Tôi thấy đó không phải tài giỏi. Tiện đây nói cho cậu biết, trong tình cảm, tôi ghét nhất là kẻ xen ngang vào chuyện của người khác, cũng khinh nhất là người vì kẻ thứ ba mà dám vứt bỏ đi tình cảm của mình. – Tôi nhăn mày - Tôi có tự tin mình sẽ không rơi vào bất kì trường hợp nào đâu.
- Vậy sao? – Mạc Phong mỉm cười – Thú vị rồi đây. Tôi lại là kẻ rất ít khi thấy hứng thú với thứ gì đó, và còn là người không dễ dàng từ bỏ.
- Tùy cậu thôi. – Tôi nhún vai. Tiếp tục bước đi.
- Tôi sẽ còn làm phiền chị dài đấy. - Ở phía sau, tôi nghe thấy như có tiếng Mạc Phong mỉm cười.
Hừ. Rốt cuộc cũng hiểu một chút vì sao Nhật Thiên lại ghét cậu ta như thế.
~~~
- Alo. Dạ đúng, tôi là Mai Cát Nhiên. – Tôi bắt máy khi thấy số lạ.
[Chào cô. Tôi là cảnh sát. Tôi được anh Nhật Thiên cung cấp số điện thoại của cô, hiện tại chúng tôi đã tìm ra thẻ tìn dụng của cô, giờ cô đang ở đâu?] Giọng nói dõng dạc ở đầu dây bên kia truyền đến.
- Tôi đang ở khu chung cư The Light.
[Được, tôi sẽ tới ngay.]
Tôi tắt máy. Lôi đống đồ trong túi ra thu dọn.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 11 giờ hơn rồi. Thảo nào lại đói như vậy.
Tôi chợt nghĩ tới Nhật Thiên, sáng nay hắn cũng chưa ăn gì, bây giờ có lẽ cũng đã họp xong, chắc là đi ăn rồi. Tôi cũng mau mau nấu cơm thôi.
Tính tong! Chuông cửa kêu lên.
Tôi chạy ra mở cửa.
- Xin chào! Đây là thẻ của cô. – Người cảnh sát đưa tôi chiếc thẻ tín dụng.
- Cảm ơn anh! – Tôi mỉm cười nhận lấy.
- Tôi đi đây. – Người kia gật đầu chào.
- Vâng, cảm ơn anh rất nhiều. – Tôi đứng nhìn viên cảnh sát kia đi vào thang máy rồi mới đóng cửa.
Ha... Tôi đúng là có vấn đề rồi. Vừa nãy lại có chút suy nghĩ là Nhật Thiên về ăn cơm.
Ây... Bệnh tình càng ngày càng nặng rồi Nhiên ơi...
Tôi quay vào nhà.
Ting! Điện thoại kêu lên.
1 tin nhắn mới từ Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em.
Môi bất giác lại mỉm cười.
“Em nhận được thẻ chưa?”
Tôi: “Mới vừa nhận được xong. Cảm ơn anh nhiều nhé” (Hôn gió)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Anh mới họp xong, muốn về nhà với vợ quá.” (Khóc ròng)
Tôi: “Sao không về?” (Nhăn mày)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “1h lại có cuộc họp rồi. Chẳng bõ về nhà nhìn vợ một cái lại đi luôn.” (Khóc ròng, quỳ gối xuống khóc)
Tôi bật cười nhìn mấy cái icon bay nhảy trên tin nhắn của hắn.
Tôi: “Họp nhiều vậy?”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Phải đẩy nhanh tiến độ thì vợ mới sớm được nhìn thấy bố mẹ vợ chứ.” (Giơ nắm đấm quyết tâm)
Tôi: “Cảm ơn anh nhiều nhé! Không biết cảm ơn sao cho đủ nữa.” (Hôn hôn, trái tim)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Con người của em lúc nhắn tin đáng yêu hơn nhiều đấy.” (Che miệng cười gian)
Tôi: “Ha ha.” (Chống nạnh ngửa mặt lên cười)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Nhớ vợ quá. Hay là anh về nhé!” (Ôm tim khóc)
Tôi: “Thôi. Mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: (Qùy gối xuống khóc, ôm tim khóc, nằm xuống khóc)
Tôi bật cười thành tiếng, không biết hắn đã ôm bao nhiêu cái biểu cảm khóc lóc vào nữa.
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Anh đói quá... “ (Hai mắt thâm quầng, ôm bụng nhăn nhó)
Tôi: “Đi ăn đi!”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Không cho anh về thật à?” (Mặt tội nghiệp) “Thế vợ đã ăn chưa?”
Tôi: “Chưa ăn, cũng đang đói meo đây.” (Qùy gối xuống khóc, ôm bụng nhăn nhó)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Đi ăn đi, con chúng ta mới lớn được.” (Che miệng cười gian)
Tôi: (Vác dao)
Tôi: “Đi nấu cơm đây.”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Thèm món vợ nấu quá...” (Qùy gối khóc, ôm tim khóc)
Tôi: “Hay là... Tôi mang đồ ăn tới công ty nhé?”
Tôi giật mình, bấm nút gửi rồi mới thấy hối hận.
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Ok ok! Anh đợi vợ.” (Hai mắt sáng rực)
Tôi: “Mà... Hay là thôi đi. Ngại lắm.” (Nhìn hai ngón trỏ chỉ vào nhau phân vân)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Ngại gì? Quyết định vậy nhé!” (Đeo kính râm)
Tôi: “Ơ... Nhưng mà...”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Không mang tới là anh phải nhịn đấy.”
Tôi: “...”
Tôi: “Được rồi! Để đi nấu!” (Giận dỗi)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: (Hôn gió)
Tôi tắt điện thoại. Tức tốc chạy vào nhà bếp. Nhìn đồng hồ đã là 11h35.
Tôi điên cuồng thái thái cắt cắt, lại tiếp tục xào xào, nấu nấu với tốc độ ánh sáng. Ể... Sao cứ như hội thi nấu cơm thế này. Tôi vừa sợ nấu không ngon, lại vừa sợ không nhanh thì sẽ phải để hắn bụng đói mà họp.
Cuối cùng sau một thời gian vật vã, tôi cũng đứng trước cửa công ty Triệu Nhật.
Bây giờ là 12h07... Cũng may cơm kịp chín...
Tôi: “Tôi tới rồi.”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Em đi đến quầy lễ tân, thấy chú nào áo xanh thì theo lên phòng anh nhé.” (Hôn gió)
Tôi đến quầy lễ tân, y rằng có một người đàn ông mặc áo xanh đứng chờ sẵn.
- Cô Mai Cát Nhiên đúng không? Mời cô đi theo tôi! – Người đàn ông mỉm cười.
- Vâng. – Tôi bước theo chú ấy.
Vào thang máy, người đàn ông đứng tuổi có chút nghiêm nghi trên khuôn mặt mới bật cười:
- Thì ra là cô Cát Nhiên đây.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao ạ?
- Nhân vật nữ của bài hát “Tôi yêu em người bị hại” ấy. – Người kia cười nhìn tôi.
- Mọi người đều thắc mắc tại sao Nhật Thiên lại không quay nhân vật nữ trong một MV đề tài tình yêu. Lúc trả lời phỏng vấn, nó nói bài hát ấy tặng riêng cho người mà nó yêu, nên ngoài người ấy ra sẽ không cùng ai đóng chung MV hết. – Người đàn ông trung niên mỉm cười – Vậy ra người đó là cháu.
Ha... Như vậy sao? Bây giờ tôi mới nghe chuyện này đó.
Tôi mỉm cười đáp lại chú.
- Nhật Thiên, thằng nhóc vừa là diễn viên ca sĩ nổi tiếng, lại vừa điều hành tập đoàn lớn như vậy. Nó đúng là tài giỏi nhỉ? – Người đàn ông đứng tuổi cười hiền hậu.
- Vâng. – Tôi gật đầu. Không thể phủ nhận khả năng của hắn.
Ting.
Thang máy mở.
Tôi đi theo chú tới căn phòng rộng có bảng nhỏ ghi trên cửa “Tổng giám đốc”.
- Tôi đi nhé! – Người đàn ông đứng tuổi gật đầu chào tôi.
- Dạ vâng. Cháu chào chú. – Tôi cúi đầu lễ phép.
Khi người đàn ông kia đã đi khỏi, tôi mới từ từ vặn khóa cửa.
Nhật Thiên trong bộ âu phục chỉnh tề nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc hiện ra trước mắt tôi.
Không hiểu sao, tôi khẽ nuốt nước bọt.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Nhật Thiên ngẩng đầu lên.
Ngay lập tức dáng vẻ nghiêm túc chăm chú của hắn biến mất, Nhật Thiên hớn hở, khuôn mặt rạng rỡ như đứa trẻ, đứng phắt dậy chạy lại chỗ tôi.
- Woa... Anh ăn nhé? – Nhật Thiên nhận lấy đũa từ tôi, vui vẻ cười.
- Ừm. – Tôi gật đầu cười tít mắt.
Nhật Thiên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
- Ưmm... – Hắn giơ ngón cái xuýt xoa – Ngonnn...
Tôi bật cười:
- Vậy thì ăn nhiều vào.
Tôi cũng ăn phần của mình.
- Vợ à, bón cho anh một miếng đi. – Nhật Thiên nhìn tôi nũng nịu.
Tôi cười:
- Không nhé! Trẻ con hả? – Tôi lườm lườm.
- Chiều nay sẽ quyết định rất nhiều việc quan trọng tới dự án... – Nhật Thiên xoa xoa cằm suy nghĩ, làm bộ khó khăn.
Hmm, giỏi lắm, rất biết nắm bắt điểm yếu đối phương.
Tôi nhăn nhăn mũi:
-Muốn ăn cái gì?
- Rau xào. – Hắn cười mãn nguyện.
Tôi gắp một miếng rau đưa lên trước miệng hắn.
- A~ - Nhật Thiên há miệng, cái mặt phởn như đang câu dẫn người khác – Umm... Ngon quá. – Hắn cười tít – Chúng ta vừa hôn gián tiếp đấy. – Nhật Thiên cười thô bỉ nhìn tôi.
- Khụ... – Tôi sặc.
Dạo này cứ nghe thấy từ hôn là tâm trí lại không ổn định.
- Sao thế? – Nhật Thiên nhướng mày, ra vẻ hồn nhiên vô tội - Hôn cũng hôn đi hôn lại mấy lần rồi. Em còn ngại cái gì?
- Hụ hụ... Anh im. – Tôi đỏ mặt.
- Ha ha. – Nhật Thiên cười phá lên, vui vẻ gắp gắp ăn ăn.
Tôi cũng im lặng tiếp tục ăn.
- Chiều nay họp rất quan trọng hả? – Tôi nhìn hắn.
- Hở? Ừ, khá quan trọng. – Nhật Thiên gật gật đầu.
- Ừm... Cô gái Thiên Trang đó... có tham gia không? – Tôi dè chừng hỏi hắn.
- Có chứ! – Nhật Thiên trả lời.
- Ừ... – Tôi gật gật đầu cúi xuống tiếp tục ăn.
Lát sau lại không kiềm được mà hỏi:
- Vậy quan hệ của anh với cô ấy là đối tác làm ăn, anh cung cấp, cô ấy nghiên cứu à?
Tôi nhìn hắn, mong chờ một cái gật đầu.
- Không đơn giản như thế. Nhưng nói như em cũng không sai. – Nhât Thiên nhìn tôi một lát, sau đó lại ăn.
- Ừ... – Tôi gật gật đầu.
Lại cúi xuống.
Vài giây sau, lại ngẩng lên:
- Cô ấy... có xinh đẹp không? – Tôi vẫn không kìm được mà tiếp tục hỏi.
Ể...ể... Mai Cát Nhiên ngu ngốc! Nói cái gì vậy...
- Có. Rất xinh đẹp. – Nhật Thiên cười nhẹ.
- Ừ...
Tôi gật gật đầu, xoay xoay đôi đũa, trong lòng không vui khi thấy nụ cười kia của hắn.
- Cô ấy... có đẹp hơn chị Mai Anh không? – Lại một lần nữa không ngăn được cái miệng.
Tôi nhìn hắn, tôi đang mong chờ cái gì chứ?
Nhật Thiên bật cười thành tiếng.
- Anh cười cái gì? – Tôi nhăn nhăn mày.
- Cười em. – Hắn nhìn tôi.
- Tại sao lại cười tôi? – Tôi nhăn mũi.
- Sao em không hỏi luôn là cô ấy có đẹp hơn em không? – Hắn bụm miệng cười, nhìn tôi.
- Tôi... không có ý đấy! – Tôi như kẻ có tật giật mình, đột nhiên gắt.
Nhật Thiên lại cười tiếp, yên lặng giây lát, hắn nghiêm chỉnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt tôi chắc nịch:
- Yên tâm. Anh có hai tay nhưng chỉ có một trái tim mà thôi. – Nhật Thiên không tranh cãi với tôi, chỉ nhẹ nhàng chấm dứt chủ đề trò chuyện này bằng một câu nói rụng rời tay chân như thế.
Hm... hoặc ít nhất là nó khiến tôi rụng rời.
Tôi lập tức đỏ mặt, cúi xuống ăn ăn. Môi không yên vị mà cứ mãi câu lên.
- Đáng yêu quá. – Nhật Thiên nhẹ nhàng nói, trong giọng pha lẫn ý cười.
Hể... Có cách nào khiến mặt tôi bớt đỏ không?
...
Tín tin tín tìn... Tín tin tín tìn...
Điện thoại bàn vang lên.
- Alo. – Nhật Thiên nhấc máy.
[...]
- Vâng. Cháu biết rồi. – Nhật Thiên nhìn đồng hồ, gật gật đầu – Vậy nhé. – Hắn cúp máy.
- Tới giờ họp rồi hả? – Tôi thu dọn đồ.
- Ừ. – Hắn gật đầu.
- Chú vừa nãy có vẻ rất thân thiết. – Tôi nhìn hắn.
- À... Ừ, chú ấy là trợ lý của bố anh, cũng nhờ chú ấy giúp đỡ anh mới có thể làm tốt công vệc này. – Nhật Thiên cười.
Tôi cũng mỉm cười, gật gật đầu. Thu dọn xong, đứng dậy, tiến tới chỗ hắn,... nhón chân, vuốt lại vài lọn tóc xà xuống:
- Làm việc vui vẻ nhé! – Tôi cười.
Hể... Ai nhập tôi vậy, cứ như bà mẹ trẻ tiễn con vào mẫu giáo vậy.
“Hừm... Khả năng so sánh của cô có phải hơi có vấn đề rồi không...” Tiềm Thức chán ghét khoanh tay nhìn tôi khinh bỉ.
Nhật Thiên mỉm cười, cúi xuống để tôi không phải kiễng chân, hắn giữ tay ở eo tôi, nhìn tôi mê hoặc:
- Hôn tạm biệt nhé? – Hắn từ từ nói ra từng chữ bằng cái giọng trầm trầm đầy cuốn hút.
- Không. – Tôi lắc đầu.
- Lúc nhắn tin đáng yêu như thế mà. Còn hôn anh! – Nhật Thiên chu chu mũi, đứng thẳng dậy xị mặt.
- Hmm... – Tôi nhăn mặt, nhón chân lên hôn vào má hắn một cái chụt – Được... được chưa? – Tôi đỏ mặt.
Nhật Thiên cười tít mắt sung sướng như đứa trẻ mới được cho kẹo ngọt, tay đỡ lấy ở eo tôi, cúi xuống, nhẹ nhàng tựa trán vào trán tôi:
- Chưa được... – Hắn mỉm cười mị hoặc, ánh mắt nhìn tôi đắm đuối, từ từ cúi xuống.
- Tổng giám đốc, bên công ty Root đã tớ... – Cửa phòng đột nhiên bật mở.
Cô thư ký cứng đờ nhìn chúng tôi. Chớp chớp.
Tôi giật mình, cộp vào mũi hắn, sau đó cả hai đều ôm mũi đau đớn.
- A...a... Tôi chưa thấy gì hết, hai người cứ tự nhiên. – Cô gái lập tức đóng cửa lại.
- Aaa... Em đâu cần hoảng hốt như thế chứ... – Nhật Thiên ôm mũi kêu.
- Aaa... Tôi về đây. – Tôi cũng ôm mũi nói.
Bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc, tôi ngượng chín mặt khi thấy nụ cười khúc khích của mấy cô nhân viên lúc nhìn tôi.
A...A...A...A... Phải mau về nhà thôi!
Hết chương 12~~~
Chậc chậc, chương này có phải là ngot quá rồi không? *gãi đầu*
Diễn biến tâm trạng có nhanh quá không vậy mọi người?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]