Yàhú! Bắt đầu nào! – Tôi hào hứng giơ nắm đấm về phía trước.
- Ngồi yên đó! – Nhật Thiên ấn vai tôi xuống ghế và thắt dây an toàn cho tôi khi thấy tôi cứ loi nhoi.
- Hí hí. A... Hôm nay anh đẹp trai chết đi được. Yêu anh chết đi được! – Tôi sung sướng nháy mắt mi gió hắn.
- Hừ... Dẻo miệng lắm. Chỉ có thế là giỏi thôi. – Nhật Thiên cố tỏ vẻ nhăn nhăn như không đồng thuận với tôi, nhưng cố làm cái gì chứ, tôi thừa biết trong bụng hắn giờ đang khoái cỡ nào, nhìn cái mím môi nín cười kia mà xem.
Ha ha, đáng yêu quá. Tôi tưng tửng cười.
A... quên mất. Chắc từ nãy tới giờ mọi người đang không hiểu gì đúng không? Hừm hừm, vậy để tôi giải thích, bây giờ chúng tôi đang ngồi trên cỗ máy thời gian để chuẩn bị về nhà với ma ma đại nhân và pa pa đại ca đây.
Hí hí, sung sướng hết sức, vậy nên tôi mới vui vẻ mà mi gió hắn như vậy.
Ờ thì, chắc vẫn có người tự hỏi tại sao lại về nhà đúng không? Tất cả là do sự cố lúc sáng nay mới dẫn tới cái sự việc vừa may vừa rủi này...
~~~Đến khu Trí Nhớ của Cát Nhiên xinh đẹp nào~~~
Tôi ngáp dài, lười biếng mở mắt. Chớp chớp mi, lấy sức vươn vai dài một cái, thế nhưng vẫn còn chưa muốn xa cái giường êm ấm, tiếp tục nhắm mắt, lăn qua lăn lại vài cái, vươn cái mặt lên hít hít. Cứ như vậy mấy phút sau mới chịu leo xuống giường.
Vừa tỉnh ngủ, cơ bắp tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ban-cai-nhieu-em-phai-lam-vo-anh/10459/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.