Ting ting... Ting ting... Ting ting...
Tôi uể oải xoay người, hơi tỉnh vì âm thanh lọt đến tai. Lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu nhìn Nhật Thiên bên cạnh, lay lay hắn:
- Điện thoại kìa! – Tôi díu mắt ngáp dài một cái.
Nhật Thiên cũng lơ mơ tỉnh dậy, nhìn nhìn tôi rồi vươn tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường.
- Alo. – Hắn ngái ngủ.
Tôi mệt mỏi tiếp tục nhắm mắt, hôm qua vùng vẫy nhiều quá.
- Hửm? Hôm nay sao? – Giọng hắn vẫn lè nhè.
[...]
- A... Không ngờ đã muộn như vậy. – Nhật Thiên nhìn đồng hồ, có hơi tỉnh táo một chút.
[...]
- Không để khi khác được sao? Bây giờ tôi đang mắc chút chuyện. – Nhật Thiên quay sang tôi, xoa tóc nhè nhẹ.
[...]
- Hmm... Vậy được rồi, khoảng 1 tiếng nữa tôi sẽ có mặt. Cô giúp tôi sắp xếp mọi thứ, lát nữa tôi sẽ xem lại. – Nhật Thiên chầm chậm nói - Ừ, tôi cúp máy đây.
- Có chuyện gì sao? – Tôi còn chưa tỉnh, nhăn nhăn mặt nhìn hắn.
- Ừm. Bây giờ mình phải về rồi. Công ty anh có việc gấp. – Hắn trìu mến nhìn tôi ở trong lòng.
- Vậy hả? – Tôi mở mắt, vươn vai dài một cái – Vậy thì về thôi.
- Hừm... Thấy có lỗi với em quá, em đã hào hứng như vậy mà. – Nhật Thiên có chút băn khoăn nhìn tôi.
- Ài... Lỗi gì chứ! Đối với tôi một ngày như vậy đã quá đủ rồi. – Tôi cười tít mắt – Mà có chuyện gì quan trọng hả?
- Ừm, đối tác nói thiết bị yêu cầu đã hoàn thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ban-cai-nhieu-em-phai-lam-vo-anh/10457/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.