- Mát nhỉ? - Hắn chui ra khỏi xe.
- Ừm! - Tôi gật đầu. Nhắm mắt lại để gió chơi đùa cùng tóc.
Nhật Thiên bật cười, hắn giúp tôi lấy đồ ra khỏi xe.
Tôi mở mắt lớn nhất có thể, bao quát nhìn cảnh vật xung quanh một lượt. Quá hoàn hảo! Vài chiếc bungalow nổi lên ở giữa biển, nối nhau bằng những chiếc cầu gỗ. Tôi không kiềm được vui sướng mà chạy lại ngồi thụp xuống mép cầu, thả chân xuống cho nước biển ôm lấy. Nước biển trong đến nỗi có thể nhìn thấy rặng đá ngầm và vài con cá nhỏ ở dưới. Tôi đung đưa chân, dùng tay vục lấy chút nước. Mát quá! Tôi thích thú cười đến tít cả mắt.
- Vợ ơi, mở cửa giúp anh! - Nhật Thiên gọi tôi.
Lúc này tôi mới giật mình quay lại, hắn đang đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, hai tay kéo hai chiếc vali lớn và còn xách thêm mấy túi đồ lỉnh kỉnh.
Tôi vội chạy lại.
- A, sao không gọi tôi chứ? Một mình ôm cả đống đồ nhiều như vậy! - Tôi trách hắn.
- Ha ha, cũng tại em say mê quá nên anh cũng không nỡ phá đám. - Hắn mỉm cười chiều chuộng tôi - Mở cửa giúp anh!
Tôi gật đầu, lon ton chạy lại cánh cửa lớn, rồi lập tức lại lon ton chạy về.
- Cửa khóa mất rồi.
- Tất nhiên là nó khóa! - Hắn nói - Chìa ở trong túi quần anh đây.
- Anh lấy lúc nào vậy? - Tôi hỏi hắn.
- Bên kia quầy lễ tân. - Nhật Thiên hất cằm về phía ngôi nhà gỗ trên bờ cách đó không xa -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ban-cai-nhieu-em-phai-lam-vo-anh/10455/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.