Hắn kéo tôi đi nhanh trên những bậc thang trắng, lên đến tầng, cảnh tượng trước mặt khiến tôi nghi vấn mà đặt một câu hỏi: Đây có thực sự phải là một cái khách sạn không? Nó chẳng khác gì một cung điện!
Ở đây đang có tiệc buffet, và những bàn tiệc bày đầy đồ ăn trải khắp mọi nơi, nhiều tới nỗi không nhìn thấy điểm kết thúc, hơn thế còn toàn là những món ngon, tôi khẽ nuốt nước miếng ực một cái.
Hắn bật cười, kéo tôi đi đến bàn đầu tiên, rồi chọn cho tôi những món trông hấp dẫn nhất, từ tốn đặt vào đĩa của tôi, lại lịch sự đưa cho tôi như một quý ông thực thụ.
- Cảm ơn anh! - Tôi mỉm cười.
Tôi nhận lấy và bắt đầu ăn. A, ngon quá!
Chúng tôi vừa đi vừa ăn, tôi không nhớ nổi mình đã nếm bao nhiêu món, nhưng thực sự là món nào cũng ngon khiến tôi muốn thử thêm một lần, lại một lần nữa.
- Ăn thử các món nước khác nhé? - Hắn hơi nghiêng đầu hỏi tôi.
- Có nữa hả? - Tôi ngạc nhiên.
- Ừ. - Hắn đưa hai đĩa đồ ăn cho người phục vụ đứng gần đó, rồi dắt tôi đi qua hàng người, tới những gian đồ ăn cách đó không xa.
Trời ạ, những gian đồ ấy, mỗi nơi lại là một nước khác nhau với những nền ẩm thực khác nhau, khiến cái bụng không còn trống của tôi vẫn tham lam mà muốn thử tiếp.
- Bắt đầu ở Hàn Quốc nhé? - Hắn hướng đến tấm biển có chữ Korea.
Tôi gật đầu lia lịa.
Chúng tôi bước đến, người đầu bếp rất thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ban-cai-nhieu-em-phai-lam-vo-anh/10452/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.