Thì ra từ đầu đến cuối người kia vì bị bệnh nên mới rời khỏi hắn.
Người kia cố gắng chữa bệnh, đến khi thất bại thì quay về, rồi lại bị hắn bắt lấy, lấy danh nghĩa "Chuộc tội" để giam cầm cậu.
Sau đó... Trong những ngày ngắn ngủi cuối đời của người kia --
Hắn đã làm gì đây chứ?
Lục Cảnh hoảng hốt đứng đờ tại tại chỗ, cảm giác đau đớn đan xen hối hận như từng đợt sóng chậm chạp ập đến nhấn chìm hắn, bao lấy cả khoang miệng và đường hô hấp của hắn.
Hắn tổn thương cậu.
Đầu tiên hắn cưỡng ép cậu, hắn đối xử thô bạo với cậu trên giường, còn đả kích cậu bằng những lời độc ác, hắn nói cậu xấu nói cậu già nói cậu khô như xác sống, nói cậu... Không đẹp bằng Lâm Úc.
Hắn cố tình đưa Lâm Úc lượn lờ trước mặt người kia.
Sự đau khổ hiện hữu trên mặt người kia sẽ mang lại cho hắn cơn thỏa mãn khi trả được thù.
Em bỏ rơi tôi, em rời khỏi tôi, thì tôi sẽ đến với người khác, để xem ai để ý hơn ai?
Hắn tuyệt đối không thể làm kẻ thất bại một lần nữa.
—— nhưng mà, hắn thua rồi.
Con người gầy trơ cả xương kia, sắc mặt lúc nào cũng yếu kém kia đều có nguyên nhân cả, còn hắn lại coi đây là cái cớ để đả kích cậu, nhưng chẳng hề nhận ra vô số dấu hiệu sắp ra đi của cậu.
Hình như Hà Dư Sâm có khóc trước mặt hắn vài lần, cậu không nói gì cả, chỉ khóc thôi, hắn thì giả vờ như khóc thấy, còn quay lưng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-thau-hieu/214544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.