Chương trước
Chương sau
Sau khi Tần Nhiêu và Tưởng Hàm ăn cơm xong, hai người đứng trước cửa nhà hàng nói chuyện.

“Chu Diệc Châu xin lỗi cậu rồi à?”

Anh ừ một tiếng, tâm trạng vẫn còn chán nản.

Tưởng Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, viên đá rơi xuống từ bảy năm trước đến bây giờ mới có tiếng vang, cũng đến lúc bọn họ phải cởi nút thắt rồi.

Sau một lúc lâu, Tưởng Hàm cầm túi đi đến trước mặt anh: “Không cần cậu đưa về đâu, tôi tự về được, còn chuyện công việc nếu có gì thì cứ liên hệ.”

Tưởng Hàm biết trong lòng anh vẫn luôn nhớ thương Chu Diệc Châu, trước kia cô ta đã không chen lọt thì bây giờ lại càng chẳng có cơ hội, cũng không muốn làm ra những chuyện không có kết quả, với lại cô ta đã xem nhẹ mấy chuyện này từ rất lâu rồi, thái độ với Tần Nhiêu bây giờ chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần mà thôi.

Sau khi Tưởng Hàm vẫy tay tạm biệt thì đi đến ngã tư đón xe. Chẳng mấy chốc, trước cửa nhà hàng chỉ còn lại lại một mình Tần Nhiêu.

Thiệu Nam không thể rời đi nên không tiễn Chu Diệc Châu được, cho nên cô chỉ mỉm cười chào rồi đi ra khỏi nhà hàng, đúng lúc nhìn thấy Tần Nhiêu đứng dưới bậc thang.

Chu Diệc Châu đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng Tưởng Hàm đâu, dù vậy trong lòng cô cũng không nghĩ anh đang đợi mình, cứ thế nhắm mắt làm ngơ đi qua anh.

“Chu Diệc Châu.” Anh gọi cô từ phía sau.

Gọi cả tên lẫn họ, Chu Diệc Châu dừng chân, kinh ngạc quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”

Tần Nhiêu đi tới trước mặt cô: “Tôi đưa cô về.”

Chu Diệc Châu không hiểu anh muốn thế nào, lúc trước hai người ở cạnh nhau, có khi nào anh ân cần săn sóc cô vậy đâu.

Chu Diệc Châu khẽ bĩu môi: “Không cần đâu, tôi tự gọi xe được.”

Cô nói xong thì xoay người, còn chưa đi được mấy bước lại nghe thấy anh nói: “Chu Diệc Châu, tôi còn chưa nói chúng ta kết thúc đâu.”

Trước kia chưa từng nói, bây giờ lại càng không.

Chu Diệc Châu sửng sốt, lần này tựa hồ đã hiểu, trong lòng lại lại càng giận dữ, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Tôi ngủ với anh chán rồi, nếu anh chưa thấy chán thì tìm người khác đi, còn sợ thiếu phụ nữ à? Đừng làm phiền tôi nữa.”

Cô tuyệt đối không muốn quay lại loại quan hệ đó với anh nữa, loại quan hệ mà chỉ có một mình cô yêu anh, còn anh lại muốn trả thù cô, Chu Diệc Châu không bao giờ muốn bản thân phải hèn mọn thêm lần nào nữa.

“Chu Diệc Châu, cô vẫn luôn như vậy. Muốn là có bằng được, chán rồi thì vứt đi không thương tiếc.” Ánh mắt anh dần tối đi.

Đối với Chu Diệc Châu mà nói, bỏ rơi đến từ hai phía. Cô đã cố gắng tìm lại anh của ngày trước, chỉ là anh không chịu tin. Ở trong mắt anh, tình cảm của cô chưa bao giờ là thật lòng.

Chu Diệc Châu quật cường gật đầu, hùa theo anh: “Đúng vậy đó, đều đã không cần nhau thì việc gì phải giữ lại chứ?”

Thật sự không cần sao? Nhưng anh đã nhớ nhung cô suốt bảy năm dài đằng đẵng.

Bảy năm này, mỗi một cô gái tới gần anh, anh đều nghĩ xem đối phương có ôm theo mục đích gì khác hay không? Nhưng những người đó chẳng phải Chu Diệc Châu, anh không muốn để ý cũng chẳng cần phải đáp lại.

Người mà anh cần vẫn luôn là cô, cũng chỉ có một mình cô.

Ngày tháng trôi nhanh như chớp mắt, nhoáng cái đã tới cuối năm, gần đây Chu Diệc Châu đang bận rộn chuẩn bị cho hội nghị đầu tư thượng đỉnh, đột nhiên nhận được tin nhắn rằng đã đặt mua xe thành công, trông chẳng khác gì một tin nhắn lừa đảo.

Tuy nhiên vào ngày hẹn địa điểm, Chu Diệc Châu mới biết đây không phải lừa đảo, cửa hàng Porscher 4S thực sự đã gọi đến thông báo tháng một năm sau cô hãy đến để nhận xe.

Chu Diệc Châu nén giận trong lòng, không thể hiểu nổi việc làm thừa thãi này của Chu Duy, cô lập tức gọi điện cho ông: “Đang yên đang lành ông mua xe cho tôi làm gì?”

Đã nhiều năm như vậy, Chu Duy tặng gì cô cũng không nhận. Khi con người đã già đi, trái tim của họ lại lại càng gắn bó hơn với máu mủ của chính mình, nếu Chu Duy muốn nối lại mối quan hệ cha con thì không thể nói suông được, mà phải khiến cô cảm nhận được sự chân thành bằng hành động.



“Châu Châu, đó là quà ba tặng con, qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật con mà, ba vẫn nhớ rất rõ.”

Chu Diệc Châu chẳng thèm để ý tới chiếc xe này, nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu như thể bảy năm qua chỉ là một trò đùa.

“Ông dễ chịu còn tôi thì không.” Nói xong cô lập tức cúp máy, xoay người liền thấy Giang Nhiễm Nhiễm.

Giang Nhiễm Nhiễm đưa cô ly trà sữa nóng: “Châu Châu, bổ sung chút năng lượng đi.”

Chu Diệc Châu lập tức bình tĩnh lại, nhận lấy rồi hỏi: “Mời tôi uống hả? Cảm ơn nhé!”

Giang Nhiễm Nhiễm lắc đầu, cười rất kỳ lạ: “Đâu có, là anh chàng siêu cấp đẹp trai kia mời mọi người uống đấy.”

Chu Diệc Châu đã cắm ống hút vào uống, nghe vậy liền nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy Tần Nhiêu đang nói chuyện với nhân viên, nhưng chỉ một giây thôi mà hai người như có thần giao cách cảm, anh lập tức ngước mắt nhìn về phía cô.

Chu Diệc Châu chẳng biết anh tới lúc nào, nhưng lại biết bọn họ đã không nhìn nhau như vậy được nửa tháng rồi. Chẳng qua Chu Diệc Châu sẽ không hèn nhát như anh lúc còn đi học, vừa đụng mắt nhau là trốn, càng không vì uống đồ của anh mà trở nên yếu thế, cô tỏ vẻ không sao cả mà nhìn sang nơi khác.

Sau đó trong nhà Giang Nhiễm Nhiễm có việc gấp, Chu Diệc Châu để cô ấy về trước, còn cô ở lại cùng nhân viên đến khi tan làm.

Khi Chu Diệc Châu liên hệ với Lâm Mạn để báo cáo kết quả, không nghĩ tới cô ấy bảo Tần tổng bây giờ đang có mặt ở đó, bảo cô trực tiếp cho anh xem là được.

Dù sao cũng là chuyện công việc nên phải cẩn thận, Chu Diệc Châu tìm Tần Nhiêu khắp nơi, khi cô cầm điện thoại ra khỏi hội trường thì bất ngờ đụng vào lồng ngực của ai đó.

“Đang tìm tôi à?”

Bên tai Chu Diệc Châu lướt qua làn gió nhẹ, quay đầu nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Tần Nhiêu, trước kia nhìn thuận mắt bao nhiêu thì bây giờ thấy ngứa mắt bấy nhiêu, tay cô vỗ đốp một cái vào bàn tay đang ôm hông mình.

Cô bước về phía trước mấy bước rồi xoay người, báo cáo một cách chuyên nghiệp: “Việc xây dựng địa điểm chính đã hoàn tất, mời anh xem qua. Còn các địa điểm phụ đặc biệt chưa xong thì sẽ được tiếp tục làm vào ngày mai.”

Tần Nhiêu đã xác nhận qua, từ trước đến nay anh luôn công nhận năng lực của Chu Diệc Châu, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Chu Diệc Châu nghe vậy thì lạnh nhạt nói: “Ok, vậy tôi đi trước.”

Lúc cô chuẩn bị quay đi, người kia vội vàng sải bước đứng chắn trước mặt cô.

“Tan làm cùng đi ăn đi.”

Bây giờ còn có chuyện gì để hai người đi ăn tối với nhau sao? Huống hồ cô cũng chẳng muốn đi.

Cô vừa định mở miệng thì Tần Nhiêu đã cướp lời: “Có vài chuyện liên quan đến công việc.”

Chu Diệc Châu còn đang chần chờ thì anh đột nhiên bật cười: “Bây giờ cô còn chẳng dám đi ăn với tôi sao?”

Nghe vậy, Chu Diệc Châu nhếch môi đi lướt qua anh: “Ăn thì ăn, xem ai sợ ai?”

Nếu anh đã muốn mời thì cô cũng không khách khí nữa, dạo gần đây trên tầng mới mở một nhà hàng Tây sang trọng, cô phải chuẩn bị bào anh một bữa ra trò mới được.

Chu Diệc Châu gọi toàn những món đắt tiền, sau đó đưa menu cho phục vụ, thành thật ngồi đó nói chuyện công việc, mà anh cũng thật sự đưa ra những chỉ dẫn quan trọng.

Chu Diệc Châu sợ quên nên vội vàng ghi lại, giống như lúc trước nghe anh giảng về những kiến thức quan trọng.

“Chẳng thay đổi chút nào cả.”

Anh đột nhiên đổi đề tài, Chu Diệc Châu không hiểu, vô ý thức nhìn anh, thấy anh uống một ngụm nước rồi hất cằm: “Cô nhớ kỹ chưa?”

Chu Diệc Châu chớp mắt, tức khắc nhớ lại ký ức quen thuộc nào đó, lập tức đặt điện thoại xuống bàn, hành động thay thế câu trả lời.

Đồ ăn được bưng lên bàn, mà Chu Diệc Châu lại không có hứng ăn lắm, trong bữa ăn còn chụp lại mấy món ăn, chẳng biết là gửi cho ai.



Tần Nhiêu thấy cô chỉ mải xem điện thoại mà coi anh như không khí, chỉ có thể nhẫn nhịn hỏi: “Cơm Tây không hợp khẩu vị của cô sao, thấy cô cứ xem điện thoại mãi.”

Cô tới đây là để bàn chuyện công việc, nếu đã nói xong thì cùng lắm anh chỉ là người ngồi ăn chung không có cảm tình mà thôi.

“Tôi xem điện thoại của tôi, anh ăn phần anh. Chẳng phải chúng ta vẫn luôn không can thiệp vào chuyện của nhau sao?”

Cô nói không sai, những lần mây mưa xong, có bao giờ anh dịu dàng ôm vào trong lòng đâu?

Anh nín thở, thấy ngón tay cô không ngừng gõ chữ thì lại càng mất bình tĩnh, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: “Ai mà quan trọng vậy? Đến mức cô liên tục nhắn tin như thế?”

Chu Diệc Châu mới vừa gửi mấy tấm ảnh chụp thức ăn cho Thiệu Nam, rõ ràng đều là mấy món giống nhau nhưng chẳng hiểu sao lại không ngon bằng anh ta làm.

Cô thành thật trả lời: “Thiệu Nam.”

Tần Nhiêu đã nghe được cái tên này mấy lần, bỗng nhiên có một người nhảy ra chiếm giữ một nửa thế giới của Chu Diệc Châu, sao anh có thể im lặng tiếp được?

“Sao lại quen được nhau vậy?”

Chu Diệc Châu thấy anh nhiều chuyện, tắt màn hình điện thoại đặt sang một bên rồi tiếp tục dùng bữa: “Có liên quan đến anh à?”

“Sao? Anh ta có gì mờ ám à mà cô không dám nhắc tới?” Anh cắt bít tết, nhìn chằm chằm Chu Diệc Châu bằng ánh mắt sắc bén, biểu cảm của cô cũng càng ngày càng khó coi.

Chu Diệc Châu cũng chẳng chịu thua, một hai muốn chọc anh tức chết: “Nói gì nhảm nhí vậy? Anh ấy là đối tượng xem mắt chất lượng cao do chú tôi giới thiệu đấy.”

Không sai, hai người quen nhau từ buổi xem mắt, bây giờ đang giữ được mối quan hệ bạn bè tốt đẹp, khả năng phát triển hơn nữa là vô hạn.

Bít tết trong miệng anh chẳng khác gì vỏ cây, mặc kệ có phải Chu Diệc Châu cố tình chọc tức hay không, nhưng đúng là vì thế mà trong lòng anh có chút khác thường.

Anh uống chút nước, nuốt xuống sự khó chịu, liếm môi cười nói: “Chu Diệc Châu, cô không thích anh ta thì đừng dây dưa làm mất thời gian của anh ta nữa.”

Không phải chứ? Bây giờ anh còn muốn nhúng tay vào chuyện riêng của cô sao?

Chu Diệc Châu không muốn anh lại ảo tưởng rằng cô còn chưa buông bỏ được anh, đỡ để anh sau này càng ngày càng cậy thế lên mặt.

Cô không cho là đúng: “Sao anh biết tôi không thích anh ta? Anh có hiểu thế nào là xem mắt không vậy? Là quá trình hai người xa lạ dần quen quen thuộc với nhau, tình cảm cũng cần bồi dưỡng mà.”

“Cô thật lòng sao?” Lồng ngực anh càng lúc càng tắc nghẽn.

Sau đó lại vạch trần: “Chu Diệc Châu, cô đừng nghĩ chọc điên được tôi, mau nói thật đi.”

Trong lòng Chu Diệc Châu tức giận, cô đã xin lỗi, cũng đã rời khỏi thế giới của anh, nhưng anh lại cố tình xông vào đảo loạn mọi thứ, nhắc nhở cô không được quên quá khứ.

“Chọc điên anh? Đôi ta có quan hệ gì chứ? Tôi cần thiết phải chọc giận anh sao? Tần Nhiêu à, tôi nói cho anh hay, không sớm thì muộn trong lòng tôi cũng sẽ có người đàn ông khác. Đến lúc đó ma mới nhớ anh là ai.”

Cô nói xong như thể trút được giận, ngửa đầu uống hết ly nước có gas rồi cầm túi xách giận dữ bỏ đi, để lại Tần Nhiêu im lặng ngồi ngơ ngẩn tại chỗ.

Rõ ràng là một bữa tối với ánh nến lãng mạn, trên bàn còn bày cả hoa hồng nhạt màu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả những chiếc thuyền đánh cá thắp đèn trên sông, nhưng cô lại lờ đi tất cả, tựa như hai trái tim không thể cùng chạm đến một nơi.

2382 words

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.