Chu Diệc Châu ngẩn người cầm lấy điện thoại, trước khi đi tắm cô có đưa điện thoại cho Tần Nhiêu để anh nghiên cứu quy tắc trò chơi, cơ bản không biết Thiệu Nam sẽ gửi tin nhắn cho mình.
Vì tính chất công việc yêu cầu kịp thời biết được nội dung nên Chu Diệc Châu không đặt bảo mật. Cũng bởi vì như vậy mà thông báo tin nhắn chỉ cần liếc mắt một cái là đọc được hết.
Thiệu Nam: [Xong việc chưa?]
Thiệu Nam: [Hôm nay cả gia đình đi dã ngoại đông đủ lắm, chỉ thiếu mỗi em thôi.]
Thiệu Nam: [Thôi được rồi, chắc là công việc của em bận bịu lắm, qua mấy ngày nữa tôi sẽ mời em đi ăn sau.]
Chu Diệc Châu quay đầu lại nhìn: “Anh lại xem điện thoại của người khác sao?”
Lại? Tần Nhiêu cười nhạo, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu không muốn người khác nhìn thấy bí mật của mình thì cô nên cài bảo mật hoặc xoá cho sạch sẽ, tốt nhất có thể lừa người khác cả đời.”
Nói đến cùng trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện năm đó. Những lịch sử trò chuyện ấy đúng là làm người ta khó chịu. Nếu đổi lại là cô, thì cô cũng không chấp nhận được bản thân thật lòng nhưng lại bị coi như kẻ ngốc.
Anh kiêu ngạo như vậy, luôn đứng ở giữa ánh đèn sân khấu, vừa thông minh lại biết tự trọng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ bị người mình yêu chơi đùa. Cô nói cái gì, anh tin cái đó, bảo anh làm gì anh cũng nghe theo, cho dù là đó có là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481054/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.