Có người vui thì cũng có người buồn, Chu Diệc Châu xua đi mây mù, nhìn thấy được ánh mặt trời, lại khiến Tưởng Hàm bị đả kích trầm trọng, liên tiếp mấy ngày liền đều u uất như mưa dầm liên miên.
Tiết thể dục, Tưởng Hàm ngồi một mình trên bãi cỏ nhân tạo, xung quanh đều là các bạn học đang vui đùa ầm ĩ, chỉ có mình cô ta là cô đơn tịch mịch.
Chu Diệc Châu và Cận Mộng chơi đến nỗi toát mồ hôi, lúc đi lấy nước mới để ý đến Tưởng Hàm, cũng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ suy sụp này của cô ta.
Chu Diệc Châu ngồi xuống cạnh Tưởng Hàm, ngửa đầu uống nước: “Phải đến mức này sao? Vì một tên con trai mà tự hành hạ bản thân thành như vậy?”
Tưởng Hàm cười lạnh, rốt cuộc là ai hành hạ cô ta thành dáng vẻ này chứ? Ánh mắt cô ta bén nhọn như dao nhỏ phóng về phía Chu Diệc Châu: “Như thế nào là không đến mức? Cậu ấy thà tin một kẻ giả dối như cậu chứ không chịu tin tôi, với tôi mà nói chính là nỗi nhục lớn nhất.”
Chu Diệc Châu liếm vệt nước trên môi, không cho là đúng: “Tưởng Hàm, chúng ta làm việc gì cũng đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Cậu có thể khiến cậu ta nghi ngờ tôi, thì tôi cũng có thể làm cậu ta tin tưởng mình.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Tưởng Hàm không phục, rõ ràng những gì cô ta nói đều là sự thật.
Chu Diệc Châu nhún vai, nói nghe rất nhẹ nhàng: “Chắc là cậu ta thích tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481027/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.