Chưa đến hai tuần nữa là sẽ tới kỳ thi khoa học tự nhiên, nhưng Chu Diệc Châu và Tần Nhiêu cũng đã không nói chuyện với nhau được nửa tháng, ngay cả Cận Mộng cũng ngửi được mùi không thích hợp.
Nghỉ trưa đi ăn cơm, Cận Mộng gõ gõ bàn hỏi cô: “Cậu với Tần Nhiêu làm sao thế? Dạo này mình thấy hai người cứ lạ lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Chu Diệc Châu vừa ăn mì vừa hỏi.
“Hôm ngắm pháo hoa thân mật bao nhiêu thì bây giờ xa cách bấy nhiêu.” Cận Mộng đập bàn khiến mấy người xung quanh giật mình quay lại, cô nàng vội vàng chắp tay xin lỗi.
Chu Diệc Châu buồn cười, dáng vẻ chẳng hề để ý: “Biết mục đích của mình nên sợ mình, ghét mình rồi.”
Cận Mộng kinh ngạc: “Sao cậu ta lại biết được?”
Đầu óc cũng nhảy số rất nhanh: “Tưởng Hàm nói à?”
Cô gật đầu.
“Cậu ta cũng tin?” Chẳng qua khi nghĩ kỹ lại thì sự thật đúng là như thế, Cận Mộng thở dài an ủi Chu Diệc Châu.
“Thôi bỏ đi, lòng người ó nắm bắt, cậu vẫn nên cố gắng đua thành tích với Tưởng Hàm đi.”
Chu Diệc Châu lại cười vui vẻ, giống như chuyện mục đích bị vạch trần cũng không ảnh hưởng gì đến cô, khiến Cận Mộng nghi ngờ.
“Đã vậy rồi mà cậu còn cười được?”
“Bây giờ cậu ta tin Tưởng Hàm nhiều bao nhiêu thì sau này sẽ tin mình bấy nhiêu.” Chu Diệc Châu chắc chắn nói.
“Tại sao?”
Chu Diệc Châu cắn đũa, nói chắc nịch: “Vì đau lòng đó.”
Cận Mộng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-sanh-bang-em/3481025/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.