"Ai cho phép con nói số điện thoại của mẹ con cho người lạ biết?"
Hình như ba tức giận rồi.
Cậu bé đứng ngay ngắn: "Vinh Vinh không phải là người lạ ạ."
Thời Cẩn đặt cốc trà xuống, giọng điệu thong thả nhưng nghiêm túc: "Lúc sáng ba đã nói gì với con?"
Cậu bé khoảng đứng nghiêm, nhắc lại trọn vẹn lời ba nó đã nói: "Không được phép nói chuyện của mẹ cho người khác biết"
Thời Cẩn nói ngắn gọn: "Đi úp mặt vào tường"
"Vâng."
Cậu bé cúi đầu có chút đau khổ, nhưng vẫn nghe lời ba, nghiêm túc đứng úp mặt vào bức tường bên cạnh cửa phòng đọc sách để sám hối.
Thời Cẩn mở cửa phòng đọc sách ra, trước khi đi vào trong, anh hỏi: "Con đã biết lỗi chưa?"
Vẫn chưa biết.
Thiên Bắc lắc đầu.
"Khi nào biết lỗi thì vào đây" Thời Cẩn đóng cửa lại.
Khương Cửu Sênh không đành lòng, cô đi theo anh vào phòng đọc sách: "Thời Cẩn à"
Thời Cẩn ngoan ngoãn đi tới: "Ừ?"
Khương Cửu Sênh cau mày nói với anh: "Thiên Bắc vẫn còn nhỏ, anh đừng nghiêm khắc với nó quá."
Cách giáo dục con của cô và Thời Cẩn khác nhau, nhưng lại giống phần lớn các cặp ba mẹ trên thế giới này, là kiểu mẹ hiền từ ba nghiêm khắc. Cô mềm mỏng, còn Thời Cẩn thì cứng rắn hơn một chút.
Thời Cẩn cúi đầu hôn lên mặt cô, nói: "Thiên Bắc là bé trai, không thể nuông chiều được."
Nói thì nói thế...
Nhưng Khương Cửu Sênh vẫn thương con, cô đẩy Thời Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716722/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.