Tần Minh Lập bỏ thiết bị nghe lén xuống, lập tức gọi điện thoại, trực tiếp ra lệnh: "Số tám đường Trường Lâm, tối mai tám giờ, cướp hàng hóa của Thời Cẩn cho tao!"
Giọng điệu nóng lòng vội vã, hắn ta không thể chờ đợi được nữa rồi.
"Anh Hai." Tiểu Kiều ngồi trên giường bệnh, sau khi rửa ruột cô ta vẫn còn chưa bình phục, sắc mặt trắng bệch, hốc hác tiều tụy: "Là hàng gì vậy ạ?"
Tần Minh Lập dựa vào ghế sofa, gác một chân lên, lời nói ẩn chứa hàm ý sâu sắc: "Có một số chuyện em không nên biết thì tốt hơn."
Mười giờ tối, trăng sáng vằng vặc, trời lác đác vài ngôi sao.
Dạo gần đây, trên đường Chương Lâm liên tiếp xuất hiện một nhóm tội phạm dùng d.a.o cướp của, đội hình sự số một túc trực ở đó ba ngày mới bắt được người. Đã hai ngày nay Hoắc Nhất Ninh không được chợp mắt, vừa trở về nhà liền ngủ ngay trên ghế sofa, nhưng mới ngủ được chưa đầy mười phút đã có điện thoại gọi tới.
Hoắc Nhất Ninh chửi thề một câu thô tục, rồi mới nhận điện thoại. Vừa đặt máy lên tai, đầu dây bên kia liền truyền tới một giọng nói rất rõ ràng.
"A lô."
Giọng nói này dù có biến thành tro bụi Hoắc Nhất Ninh cũng biết được là ai.
Anh ta l.i.ế.m răng nói: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn đáp lại rất lịch thiệp và ngắn gọn: "Là tôi đây."
Mẹ kiếp!
Đúng là âm hồn ám quẻ
Hoắc Nhất Ninh tức đến mức bật cười: "Anh không thể tìm tôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716497/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.