"Cô Phó, khách sạn là bên A."
Các quản lý cấp cao tham gia cuộc họp đều đã có dự tính cả rồi, cho dù là ai đi chăng nữa, khách sạn cũng quyết không nhượng bộ.
Bị mất mặt tại cuộc họp, sắc mặt Lý Huy An vô cùng ngượng nghịu gượng gạo. Ngược lại, Phó Đông Thanh vẫn thoải mái như thường, điềm tĩnh trả lời: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cân đối lại thời gian." Cô đứng dậy, trên mình là một chiếc váy màu hồng hạnh nhân, phong thái vừa xinh đẹp vừa thông minh, diện mạo có nét cổ điển, nhưng trên khuôn mặt lại lộ vẻ quyến rũ. Cô đưa tay ra, nói: "Hợp tác vui vẻ."
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta, không đưa tay ra: "Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ."
Phó Đông Thanh hơi khựng lại nhưng vẫn thoải mái rụt tay về: "Không sao."
Rất có tu dưỡng, nhưng lại xa cách nghìn dặm.
Quả là một quý ông lịch thiệp lạnh lẽo và đầy kiêu ngạo.
Giám đốc Lăng thu dọn hết giấy tờ trên bàn rồi bước tới, dè dặt dò hỏi: "Tổng giám đốc Thời, tối nay công ty có tổ chức một bữa tiệc, anh sẽ tham gia chứ?"
"Tôi không tham gia đâu." Thời Cẩn cúi đầu nhìn điện thoại, "Nhớ tiếp đãi cô Phó cho chu đáo."
"Vâng thưa tổng giám đốc Thời."
Thời Cẩn đứng dậy, lịch sự gật đầu với Phó Đông Thanh, nói: "Xin phép đi trước."
Nói xong, anh cất bước rời đi, cúi đầu như đang gọi điện thoại cho ai đó. Đợi một hồi, ngón tay thon dài kia mới đặt điện thoại lên tai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-khac-ngoai-em/3716496/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.