Chương trước
Chương sau
Mạc Băng do dự: "Có phải Tạ Đãng…" Cô ấy chỉ nói một nửa rồi im lặng.

Khương Cửu Sênh nhìn cô ấy: "Có phải gì hả chị?"

Có phải cậu ta thầm mến cô không?

Mạc Băng lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nghệ sĩ nhà cô cái gì cũng tốt, nhưng lại mù mờ trong chuyện tình cảm nam nữ. Tạ Đãng càng khỏi phải bàn, là một tên nhóc ngay cả phim con heo còn chưa xem bao giờ. Hai người này hợp lại với nhau chẳng khác một cặp đôi cô giáo chủ nhiệm và học sinh tiểu học là bao. Đương nhiên, Khương Cửu Sênh là cô giáo chủ nhiệm, dù núi có đổ thì vẻ mặt cũng không biến sắc chút nào, còn Tạ Đãng chính là học sinh tiểu học, chỉ mỗi việc trật cổ tay thôi cũng đã đủ khiến cậu ta giãy đành đạch như c.h.ế.t đến nơi.

Nếu Khương Cửu Sênh thật sự đến với Thời Cẩn, e rằng tên Tạ Đãng kia sẽ phát điên mất.

Tối hôm đó, Tạ Đãng gọi nhà tạo mẫu của mình đến. Nhà tạo mẫu của cậu ta cũng chính là nhà tạo mẫu của Khương Cửu Sênh – Silian La.

"Làm lại tóc cho tôi." Tạ Đãng thô lỗ nói, "Tôi muốn tóc mình trở lại như cũ."

Tên này bị trúng gió à?

Silian chống cằm: "Khó lắm." Cho dù có là nhà tạo mẫu giỏi giang đến đâu cũng không thể làm được tóc xoăn tự nhiên đâu.

Tạ Đãng không quan tâm, ngang ngược bảo: "Nếu không làm tóc tôi trở lại như cũ, tôi cạo đầu bà."

Silian cạn lời.

Cô đã từng gặp rất nhiều kẻ ngang ngược vô lý rồi, nhưng chưa từng thấy ai cố tình gây sự như ông tướng này!

Sáng hôm sau, Khương Cửu Sênh đi quay chương trình mới. Vì thời gian quá gấp rút, cô chỉ kịp đọc kịch bản chứ không kịp diễn thử. May sao tổ chương trình không để ý điều đó, thái độ của mọi người vẫn rất khách sáo và lịch thiệp với cô.

Đây cũng chỉ là một gameshow thông thường, chơi trò chơi kết hợp với phỏng vấn, có năm MC và bốn khách mời. Khương Cửu Sênh không quen thân gì với mấy người họ, may mà MC chính là một người có nhiều kinh nghiệm, đầu óc nhạy bén, ứng biến linh hoạt, rất biết tạo không khí cho trường quay, khiến một nghệ sĩ ít tham gia chương trình thực tế như Khương Cửu Sênh cũng cảm thấy mình không quá tẻ nhạt.

Chương trình bắt đầu, Khương Cửu Sênh tiếp lời của MC chương trình, tự giới thiệu bản thân: "Xin chào mọi người, tôi là Khương Cửu Sênh."

Một câu ngắn gọn súc tích, không có từ nào dư thừa, đúng là phong cách của Khương Cửu Sênh.

MC vội đáp lời: "Chào mừng Sênh Sênh."

Khán giả ở trường quay lập tức vỗ tay như sấm.

Tại khoa Ngoại Tim mạch, Bệnh viện Số một Thiên Bắc.

Y tá Tiêu Dật vội chạy đến từ phòng cấp cứu, vừa đẩy cửa vào vừa hô to: "Bác sĩ Thời, bác sĩ Thời!"



Thời Cẩn ngẩng đầu.

Tiêu Dật thở hổn hển, trên trán đầm đìa mồ hôi: "Đường Trường An xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, bệnh nhân bị xuất huyết trong màng tim, không thể di chuyển bệnh nhân, cần cấp cứu ngay tại hiện trường."

Cánh tay đang cầm bút của Thời Cẩn khựng lại, nói ngắn gọn: "Vết thương thế nào?"

"Vùng thắt lưng, xương sọ, bả vai và xương sườn đều bị gãy rất nặng, huyết áp đã tụt xuống 60. Phổi bị va đập mạnh, niêm mạc phổi bị rách, vết thương chí mạng dài 4cm nằm ngay gốc động mạch chủ ở đỉnh tâm nhĩ trái." Tiêu Dật nói nhanh, "Khoang n.g.ự.c bị biến dạng nghiêm trọng, vết thương ngay tim là nặng nhất, xuất huyết rất nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng tràn m.á.u vào màng trong của tim."

Tình huốn nguy cấp đến mức nhân viên cấp cứu phải gọi thẳng đến số máy của Tiêu Dật. Bởi lẽ, cả Bệnh viện Số một Thiên Bắc này chắc chắn không có người thứ hai dám nhận bệnh nhân như thế.

Vẻ mặt Thời Cẩn vẫn bình thản, ung dung đáp: "Trước hết cứ yêu cầu cách ly hiện trường, chuẩn bị giải phẫu mở lồng n.g.ự.c tại chỗ."

Tiêu Dật không dám trì hoãn thêm giây nào: "Giờ tôi sẽ đi báo cho khoa Gây mê và khoa Ngoại Huyết quản."

Ở trường quay, một nửa thời lượng của chương trình đã hoàn tất. Trò chơi vẫn đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, không khí trường quay cực kì vui vẻ, cả MC và khách mời đều cười không ngừng.

Chỉ mỗi mình Khương Cửu Sênh vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

MC chính cười đến mức lộ hết nếp nhăn quanh khóe mắt: "Sênh Sênh, đến lượt em kìa."

Khương Cửu Sênh bước ra khỏi hàng, mặt mày nghiêm túc đến mức không giống như đang chơi trò chơi, dù động tác phối hợp hơi cứng ngắc nhưng quả thật tinh thần tập trung vô cùng cao độ.

"Một chén kính Thiên Nhai, hai chén kính DotA, ba chén kính Lạc Đà Alpaca, bốn chén…" Ặc quên mất rồi, cô theo bản năng hỏi khách mời đối diện mình, "Anh tên gì?"

Người đối diện cố nhịn cười: "Sênh Sênh, tôi mới là DotA."

Còn người ban nãy bị gọi là "DotA" thì bảo: "Còn tôi mới là Thiên Nhai này."

Người vừa bị gọi là "Thiên Nhai" lại nói: "Tôi tên Grass Mud Horse cơ." Người này không nhịn được nữa, ôm bụng cười lăn lộn, "Động tác của tôi là nảy người lên, còn động tác lắc vai là của Lạc Đà Alpaca mới đúng."

 

Khương Cửu Sênh: "…"

Mọi người ở trường quay đều ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả khán giả cũng cười đến không nhặt được mồm. Từ trước đến nay chưa từng thấy ai tay một đằng chân một nẻo như Khương Cửu Sênh, cô đúng là "hố đen" của mọi trò chơi mà!

Khương Cửu Sênh hơi ngớ người: "Vậy Lạc Đà Alpaca là ai?" Cô xoắn não thật rồi.

Ở khu vực dành cho những người bị loại, cô gái có biệt danh Lạc Đà Alpaca đứng ra: "Sênh Sênh, tôi mới là Lạc Đà Alpaca này, vòng trước tôi đã bị loại mất rồi."



Khương Cửu Sênh cạn lời lần hai!

Còn khó nhớ hơn vị trí các nốt trên dây đàn của đàn cello và đàn guitar! Cô tự giác đi sang khu trừng phạt, chọn một túi gấm rồi đưa cho MC.

MC đọc tờ giấy bên trong túi gấm: "Dùng điện thoại gọi cho số điện thoại gần nhất trong lịch sử cuộc gọi, trong vòng ba phút, phải nghĩ ra cách để người đó nói câu 'Trong mắt tôi, em đẹp nhất, tôi thích em nhất'. Nếu thành công thì xem như đã vượt qua thử thách, nếu thất bại thì phải uống ly nước hỗn hợp do chương trình chuẩn bị."

Phương thức trừng phạt của mấy chương trình thực tế đều ẩu tả như vậy đấy.

Khương Cửu Sênh hơi nhức đầu, không còn cách nào, đành bảo Tiểu Kiều đưa điện thoại đến.

"Có thể xử lý âm thanh không?" Cô hỏi MC rồi giải thích, "Anh ấy không phải người trong giới."

Trong lịch sử cuộc gọi của cô, người cô liên lạc gần đây nhất chính là Thời Cẩn.

"Được thôi." MC giả vờ như muốn xem điện thoại cô, "Ối giời, ai mà bí mật dữ vậy?"

Khương Cửu Sênh chỉ cười mà không nói, hơi quay lưng rồi bấm số của Thời Cẩn.

Gần mười một giờ, cả đại lộ Trường An đã được phong tỏa hoàn toàn, mười mấy cảnh sát giao thông đều trong trạng thái sẵn sàng, ngăn cản toàn bộ xe cộ lưu thông qua con đường này. Ở cột đèn giao thông phía giao lộ chật kín người tham gia giao thông, suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn tắc đứng không thông được. Có không ít chủ xe sốt ruột bước xuống nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra là có tai nạn xe cộ ở phía trước, xe ô tô con và xe tải xảy ra va chạm, một đương sự đã tử vong tại chỗ, một chủ xe khác hiện đang được cấp cứu.

Còn là cấp cứu tại hiện trường nữa!

Cảnh sát canh giữ ở lớp ngoài cùng, ngăn không cho người qua đường đến gần. Còn nhân viên y tế canh giữ bên ngoài khu vực phẫu thuật, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Gần nơi hai chiếc xe xảy ra va chạm đến biến dạng, có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nửa quỳ trong vũng máu, khom người phẫu thuật lồng n.g.ự.c cho người đàn ông m.á.u me đầy mình, mùi m.á.u tanh hòa lẫn với mùi dầu máy, vô cùng gay mũi.

Các loại dụng cụ y tế không biết tên được đặt lộn xộn bên cạnh, hiện trường vô cùng hỗn loạn, người vây xem đứng nhìn từ xa, chỉ mơ hồ trông thấy màu đỏ gắt mắt và một đôi tay dính máu.

[..]

Đó chính là đôi tay của bác sĩ mổ chính.

Màn hình máy giám sát đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo, số liệu có điều bất thường.

Vẻ mặt bác sĩ gây mê bối rối: "Bác sĩ Thời, bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, huyết áp đang giảm rất nhanh."

Thời Cẩn đẩy nhanh tốc độ mổ.

"Lấy máy hút."

Giọng anh bình thản, không hề có vẻ gấp gáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.