Sữa rơi xuống đất khiến nó văng hết lên chân Tạ Lâm, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy, anh dừng động tác lại thấp giọng nói:
"Tôi không cố ý..."
"Không sao, không sao." Trình Dư vội vàng lắc đầu, cậu kiếm một cái túi nhặt những mảnh vỡ trên đất. "Người xin lỗi là em mới đúng, em không nên làm phiền anh, anh mau đi thay quần áo đi."
Tạ Lâm thở dài nói: "Tôi thật sự rất bận, lần sau em đừng như vậy nữa."
"Sẽ không có lần sau đâu."
Giọng của cậu nhỏ đến mức phải cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe rõ, Tạ Lâm nhìn cậu nửa ngày cũng không nói ra được câu nào, một lúc sau anh đứng dậy lấy quần áo vào trong phòng tắm.
Đến khi nghe thấy tiếng nước từ xa vang lên, Trình Dư mới lén lút cuộn lại ngón tay bị mảnh thủy tinh sượt qua chảy đẫm máu, nhưng cậu lại không cảm nhận được cảm giác đau một chút nào, nhẹ giọng nhắc lại câu vừa rồi.
"Không có lần sau, không làm phiền anh nữa."
Chỉ muốn quan tâm anh, chưa từng muốn anh coi cậu là kẻ phiền phức.
Cậu vốn dĩ không được người ta ưa thích, không thể để anh cũng ngày càng chán ghét cậu như vậy được.
Đối với Trình Dư hiện giờ mỗi ngày đều trôi qua một cách chậm chạp, cứ như người mộng du không rõ phương hướng, ngày ngày khép kín trong thế giới của riêng mình.
Có lẽ sau ngày hôm đó Trình Dư quá trầm tĩnh nên Tạ Lâm cũng nhận ra, anh cố gắng bỏ bớt việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-ai-can-toi/2435758/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.