Văn Chí xông lên một bước, túm lấy Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền không giãy giụa, mặc hắn bẻ cánh tay mình ra sau, đẩy mạnh vào tường.
Lưu Tư hoảng sợ, lắp bắp nói: “Các anh… các anh…”
Một tay Văn Chí đè chặt Đàm Thanh Tuyền, một tay lấy ra thẻ cảnh sát: “Cảnh sát, kiểm tra.”
Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Văn cảnh quan, không cần căng thẳng như vậy, tôi sẽ không phản kháng.”
“Câm miệng! Giấy tờ tùy thân!”
Một người cảnh sát khác không biết xảy ra chuyện gì, bước lên hỏi: “Văn ca, đây là…”
Văn Chí thái độ hung dữ, hận không thể rút súng ra cho Đàm Thanh Tuyền mấy cái lỗ trên người: “Hắn chính là Đàm Thanh Tuyền, tên khốn trước kia tôi đã nói với cậu đấy!”
“Thì ra là hắn.” Cảnh sát kia là người mới, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết chính nghĩa, tiến lên, đá một cước lên đầu gối Đàm Thanh Tuyền: “Tách chân ra, lục soát!”
Đàm Thanh Tuyền không quan tâm cười: “Này, không cần phải làm quá thế chứ, thi Olympic cũng không đến mức như vậy.”
“Tao bảo mày câm miệng! Lấy giấy tờ ra, có nghe thấy không?”
“Không mang.” Đàm Thanh Tuyền chỉ thiếu nước trần như nhộng từ biệt thự của Lôi Chấn đi ra, giấy tờ tùy thân gì đó Bùi Tiêu đã sai người làm, nhưng cũng không thể mấy ngày đã xong được.
“Mang về cục cảnh sát.” Văn Chí đẩy Đàm Thanh Tuyền ra ngoài. Đàm Thanh Tuyền chỉ kịp quay đầu lại cười cười trấn an Lưu Tư, sau đó liền bị hai người kia đẩy lên xe cảnh sát.
“Danh tính.”
“Văn cảnh quan không phải biết tôi sao?”
“Tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505887/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.