Trời còn chưa sáng Chu Hồng đã thức dậy, hắn vừa động Đàm Thanh Tuyền cũng lập tức tỉnh giấc, nhưng ngay sau đó xoay người tiếp tục ngủ.
Trong phòng mơ hồ có một loại hương vị vừa lạ lẫm vừa quen thuộc chậm rãi lướt qua. Ánh mặt trời xuyên qua bức màn mỏng rơi trên thân người, mềm mại ấm áp. Tiếng nhạc êm dịu nhẹ nhàng vang lên, nghe không rõ là bài hát gì, chỉ cảm thấy giai điệu du dương trầm bổng. Đã tỉnh từ sớm nhưng vẫn không muốn mở mắt, biết rõ sẽ có người nhẹ nhàng đi đến sau đó sẽ cưng chiều ấm áp mà gọi: “Tiểu Tuyền, mau dậy đi, muộn rồi.”
Mẹ…
Đàm Thanh Tuyền giật mình mở to hai mắt, nhìn thẳng về phía Chu Hồng ngồi bên giường đang vỗ nhè nhẹ lên người mình, nhưng người đàn ông lạ lẫm kia lại lạnh mặt: “Đứng lên, ăn sáng.” Sau đó lập tức đi ra ngoài.
Đàm Thanh Tuyền chán nản nằm lại trên giường, thở dài một hơi, thì ra vừa rồi là mơ. Y tận lực khống chế bản thân không nhắm mắt lại chìm vào cảm giác ấm áp kia nữa, chậm rãi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, sau đó đứng dậy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Y tùy ý khoác vào một cái áo choàng tắm, đi ra khỏi phòng ngủ. Trong bếp, bữa sáng đã được dọn tươm tất trên bàn ăn, cháo gạo màu vàng óng ánh, trứng gà chiên quen thuộc, một đĩa dưa muối nhỏ, còn có mấy cái bánh bao màu trắng sữa. Mùi thơm ngào ngạt tản ra trong không khí, có lẽ đây chính là nguyên nhân của giấc mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khon-luu/1505886/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.