Từ Nam Nho nói xong vẫn nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Dịch Tích hơi sửng sốt, đột nhiên trêu anh: “Oa, chắc là thầy không phải đang cầu hôn với em đó chứ?”
Từ Nam Nho im lặng: “Cầu hôn thì em sẽ ở lại đây?”
Dịch Tích đột nhiên đứng dậy, có chút không được tự nhiên đi về phía phòng khách: “Thầy đừng tưởng bở, em sẽ không đồng ý”.
Dịch Tích đi đến phòng khách ngồi xuống.
Trầm mặc một lúc lâu, Từ Nam Nho rủ mắt, duỗi tay sờ lông Chiêu Tài: “Đấu không lại em”.
“Meo”.
Dịch Tích ở lại nhà Từ Nam Nho một lát, Dịch Chiêu Tài cũng tỉnh giấc đi lại quanh phòng.
Dịch Tích thấy nó trèo lên trèo xuống, không nhịn được nói: “Thầy à, thầy xác định là nó bệnh thật sao?”
Từ Nam Nho chỉ tạm dừng một lát liền nói: “Xác định”.
“Em thấy nó vẫn khỏe”.
“Có thể là bởi vì uống thuốc nên khỏe một chút”.
Dịch Tích “ừ” một tiếng, nhấc chân đi về phía Chiêu Tài: “Mày qua đây tao ôm một cái”.
Dịch Chiêu Tài có lúc sẽ rất năng động, mà lúc này lại là lúc nó đang ở trạng thái năng động quá mức. Dịch Tích chạy theo nó muốn ôm, còn nó thì chạy lăng xăng không cho cô chạm vào.
Dịch Tích đuổi theo nó đến mức bực bội: “Cái đồ vô lương tâm, là ai ôm mày về từ bãi đỗ xe, là ai kết thúc cuộc sống lang thang của mày, bây giờ ôm một cái cũng không cho!”
Hùng hổ đi đến bên cạnh sô pha, Dịch Tích thở phì phì hết đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khom-lung-vi-anh/786769/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.