Dịch: Kình Lạc
Một tuần sau, Phó Khâm hẹn Lương Viễn Triêu đi chơi bóng. Trên sân bóng cũ, Chu Hằng rời sân nghỉ ngơi rồi đi đến cạnh sân uống nước, Phó Khâm và Lương Viễn Triêu cũng theo sát ngay sau.
Vất vả lắm mới tóm được người đến đây, lúc này mà Phó Khâm vẫn không hỏi được gì, vậy thì chữ "Phó" trong tên cậu ta sẽ viết ngược.
"Chuyện lần trước là sao thế?"
Lương Viễn Triêu ngửa đầu uống nước, nước chảy dọc xuống từ cằm vào cổ áo, vẻ mặt cậu bình thản: "Lần nào?"
Chu Hằng giúp cậu nhớ lại: "Lần Bạc Quan Sơ tới nhà cậu ngồi điều hoà."
Lương Viễn Triêu rất thong dong, cậu ném ra ba chữ: "Chẳng thế nào."
Phó Khâm không tin: "Chẳng thế nào mà cậu lại đưa người ta về nhà."
Lương Viễn Triêu bày ra bộ dạng vô tội: "Tự em ấy muốn đến."
Phó Khâm: "..."
Chu Hằng: "..."
Phó Khâm vừa ngồi đập bóng, vừa tính từng tội từng tội một: "Trần Nhã Di cũng muốn đến nhà cậu mà, sao cậu không bảo người ta tới."
Chu Hằng suy ngẫm vài giây: "Người cậu nói là nữ sinh cấp hai kia?"
Lương Viễn Triêu để nước lên mặt đất, cướp bóng trong tay Phó Khâm rồi ném một quả 3 điểm: "Cậu ta có bảo bao giờ đâu."
"Nếu cậu ta nói muốn tới, cậu có cho tới không?"
"Không."
Nói xong, Lương Viễn Triêu cầm khăn lên định lau mồ hôi, nhưng còn chưa kịp lau thì đã bị Phó Khâm cướp: "Nói rõ trước rồi lau."
Lương Viễn Triêu vén áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-thuoc/3516499/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.