Dịch: Kình Lạc
Nơi lý tưởng ngắm sao mà Bạc Quan Sơ phát hiện chính là sân bóng mà nhóm người Lương Viễn Triêu hay chơi bóng ở đó, nhưng Bạc Quan Sơ không biết, cô còn kiêu ngạo khoe khoang với Lương Viễn Triêu: "Nơi tôi phát hiện này có phải lớn lắm không?"
Rộng rãi, sáng rõ, ánh trăng chiếu xuống không hề bị ngăn cản. Cô gái ngồi cạnh thiếu niên trên khán đài, cả người như được khoác thêm ánh sáng bạc.
Bạc Quan Sơ nhìn màn đêm: "Có người nói với tôi, nếu tối hôm trước có nhiều sao thì chắc chắn hôm sau trời sẽ trong xanh."
"Ai nói thế?"
"... Xin chú ý trọng điểm."
"Thời tiết không tồi."
May mà tối nay khô hanh không gió, nếu không có lẽ hai người đã run cầm cập không nói được lời nào rồi.
Bạc Quan Sơ nhìn di động, hiện tại là 11 giờ 30, còn nửa tiếng nữa.
Cô bỏ tay từ trong túi áo ra, sau đó chỉ vào cái rổ ném bóng trên sân: "Anh biết chơi bóng không?"
"Biết."
"Chơi giỏi không?"
"Bình thường."
"Ngoài Chu Hằng thì anh còn có người bạn họ Phó nữa à?"
"Ừm, Phó Khâm."
"Vì sao anh giỏi hơn Phó Khâm nhưng lại không tới THPT số 1 học?"
Lương Viễn Triêu nhìn cô: "Sao em biết tôi giỏi hơn cậu ta."
"Tôi đâu nghe nói thủ khoa tương lai có người thứ hai..."
Tên của cậu cũng vang rất xa.
Cậu ăn ngay nói thật: "Trường đấy xa."
Bầu trời phía đông bắc lóe lên, Bạc Quan Sơ kích động vỗ túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-thuoc/3516498/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.