Bạc Quan Sơ đan hai tay vào nhau che lên trên mắt, cố gắng không để những giọt mưa rơi chắn tầm nhìn của mình. Lúc này cô mới miễn cưỡng thấy rõ người kia là Lương Viễn Triêu.
Cô vẫy tay về phía cậu, hét to: "Mưa lớn lắm, cậu nhớ về sớm nhá!"
"Bye bye..."
Ngày đó sau khi về nhà, Bạc Quan Sơ ướt đẫm người, buổi tối sốt cao không dứt.
Vốn dĩ Thư Tâm định đợi cô về rồi tra hỏi xem tóp mỡ đi đâu mất, nhưng sau đó lại bận tới mức quên khuấy đi.
Cú đấm mà Lương Viễn Triêu phải nhận ngày đó còn không mạnh bằng một nửa cú mà cậu đấm người ta, qua hai ngày vết thương đã hoàn toàn biến mất, ngày thứ ba cậu đi học lại.
Buổi sáng, Thư Tâm dậy sớm đo nhiệt độ cho Bạc Quan Sơ.
"37.7 độ, không sốt nữa rồi, mau dậy đến trường đi."
"Mẹ... con khó chịu." Bạc Quan Sơ nằm lười trong chăn.
"Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, lớp 11 rồi mà hôm nào cũng muốn nghỉ." Thư Tâm kéo chăn ra.
"Con ốm mà mẹ còn hung hãn với con như thế."
Thư Tâm lười nghe mấy lời vô nghĩa của cô: "Mẹ bảo con ra ngoài dầm mưa à? Hả?"
"..."
Bỏ đi. Cô không lay chuyển được mẹ, nên đành phải miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường.
Lúc rửa mặt xong xuôi rồi ngồi vào bàn ăn sáng, nhìn đồng hồ trên tường, Bạc Quan Sơ hét lớn: "Mẹ!"
Thư Tâm giật mình: "Làm gì thế!"
"Bây giờ mới 6 rưỡi!"
7 giờ 40 mới tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-thuoc/3483619/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.