Đoàn người tiếp tục thong dong lên đường.
Trong đoàn lại có thêm nữ giới, Bạch Linh cũng không tầm thường chỉ một chốc lát đã lấy lòng được Dương Phượng Vũ, cả hai nói cười tự nhiên như bằng hữu đã quen từ lâu.
“Con tiểu miêu này là thế nào vậy?”.
Bạch Linh nhìn cục bông màu trắng trong tay Dương Phượng Vũ thì hỏi.
“Ta cũng không biết, nó là của Diệp Hàn, rất kén người lúc đầu chẳng cho ai gần chỉ có đến giờ ăn là hứng khởi vui vẻ nhưng mà lại cực kỳ kén chọn chỉ ăn đan dược của Diệp Hàn đưa ra còn lại đều không thèm nhìn”.
“Nếu không phải Diệp Hàn đưa cho ta bao đan dược cho nó ăn thì nó cũng chẳng cho ta ôm đâu”.
Dương Phượng Vũ vừa cười vừa nói, trong lời nói có phần ganh tỵ.
“Oh… là đan dược gì vậy?”.
Bạch Linh hiếu kỳ đan dược hơn là tiểu miêu, trong mắt nàng đây chỉ là một con tiểu miêu bình thường mà thôi ngay cả huyền thú cũng không đến.
Cũng khó trách nàng nghĩ như thế nếu huyền thú thì phải toát ra khí tức như tu sĩ bình thường còn trường hợp không cảm nhận được khí tức tức chỉ rõ đây là huyền thú có tu vi cao hơn nàng rất nhiều nhưng nếu là như vậy thì làm sao có khả năng lại nhỏ xíu như vậy kia chứ.
“Đây này”.
Dương Phượng Vũ từ trong trữ giới vật lấy ra một viên đan dược màu đỏ hồng xinh đẹp như một viên ngọc, bên trên còn ẩn hiện hoa văn màu trắng mờ ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963832/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.