“Xẹt…xẹt…”.
Lôi Linh hổ không ngừng dùng lôi điện tấn công Vân Hồng nhưng luôn bị né tránh rồi giữ khoảng cách.
“Đáng chết…GRRR…”.
Lôi Linh hổ bị cảm giác gò bó làm tức điên.
Nó nhìn thấy bên Lý Thương bắt đầu thua thiệt muốn qua đó hỗ trợ nhưng hiện tại nó không thể thoát khỏi chỗ này.
“Ầm…ầm…”.
Lôi điện điên cuồng từ trên trời nện xuống tấn công Vân Hồng như tất cả đều bị Vân Hông né tránh và ngăn chặn.
Vân Hồng bình thường tính khí hơi nóng một chút nhưng không phải kẻ ngốc, hắn biết tình hình hiện tại đang có lợi cho bên mình nên cũng không gấp gáp muốn đánh đấm cái gì, chỉ cần câu giờ là được.
“Hửm?”.
Vân Hồng định công kích hấp dẫn sự chú ý của Lôi Linh hổ thì bỗng ngẩng người quay ra sau.
“Diệp Thiên!”.
“Tiểu tử ngươi ở đâu ra vậy hả?”.
Vân Hồng nhìn thấy hình bóng phía sau thì vui mừng nói.
Mặc dù nghe tin Diệp Thiên không sao nhưng chưa thấy chân thân thì cũng có một phần chưa yên tâm.
“Hiện tại chiến đấu đã không phải ngươi có thể tham gia, mau chóng nấp đi chỗ khác”.
“Tứ trưởng lão không cần gấp, ta đến đương nhiên có chuẩn bị, nếu có chuyện ta sẽ đi ngay”.
Diệp Thiên cười nói, không hề xem trọng chuyện trước mắt.
“Hả? tiểu tử ngươi chưa chết?”.
Lôi Linh hổ ở một bên nhìn thấy Diệp Thiên liền kinh ngạc.
Từ lúc ở bên trong rừng chờ đợi thời cơ thì bọn hắn đã để ý đến thiên phú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-nguyen-he-thong/2963785/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.