“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Tần An tựa vào đầu giường, cúp cuộc gọi, nhất thời có chút xuất thần. Kể từ năm thứ ba anh rời nhà, mỗi dịp Tết gọi về đã trở thành một thói quen, mà không có gì bất ngờ là lần nào cũng không nhận được trả lời.
Mới đầu còn có thể gọi, chỉ có điều mới vang lên vài tiếng đã bị cúp máy, sau đó chậm rãi biến thành treo máy hết giờ thì tự động tắt, đến cuối cùng thì trực tiếp không tồn tại.
Đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không có được sự tha thứ cùng tán đồng của cha mẹ.
Ánh mắt Tần An mờ đi rất nhiều.
Kỳ Dịch Dã tỉnh dậy khỏi giấc mộng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy sắc mặt khổ sở của Tần An, tầm mắt hắn chuyển tới điện thoại trên tay anh, màn hình hiển thị giao diện danh bạ, phía trên cùng có ghi “A Cha”.
Hắn không biết cụ thể Tần An và trong nhà có mâu thuẫn gì, nhưng trong suốt những ngày chung sống với nhau hắn chưa từng nghe thấy Tần An nhắc tới người nhà, cũng không hề thấy anh liên lạc với bọn họ.
Kỳ Dịch Dã sẽ không bắt ép Tần An phải nói hết, hắn chờ đến một ngày Tần An bằng lòng chủ động nói ra.
“Dậy hồi nào vậy, sao anh không thấy gì hết trơn.” Kỳ Dịch Dã nằm lên đùi Tần An, chôn mặt trên bụng của anh, giọng nói như bị bóp nghẹt rầu rĩ.
Tần An cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng giật giật, lộ ra nụ cười yếu ớt, “Mới dậy thôi, em mới gửi tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian/1732535/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.