Cả năm Kỳ Dịch Dã mới hiếm khi được hai ba ngày nghỉ phép, trừ ăn cơm ra thì chỉ toàn ru rú trong nhà. Tần An hẳn là đang trốn tránh hắn, hắn gửi năm, sáu tin nhắn, qua một lúc lâu mới nhận được tin trả lời đơn giản kiểu như “không có 3G”, “đang bận”.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Kỳ Dịch Dã ngồi dựa vào đầu giường, liếc liếc mắt nhìn Kỳ Bảo Bối đang nằm ườn ra ngủ say dưới cuối giường, cụp mắt ngẫm nghĩ một hồi, quắp gáy Cẩu Từ kéo nó từ trên giường dậy, chuẩn bị dắt chó đi dạo.
Ngày đông lạnh, ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Kỳ Dịch Dã tùy tiện mặc một cái áo khoác nhồi lông dày cộm, kéo dây kéo lên tận trên đầu, vẫn có gió lùa vào, hắn hơi hơi rụt đầu vào trong cổ áo, che hết cả miệng lẫn mũi mới cảm thấy ấm lên một tí.
Kỳ Bảo Bối theo chủ, cá tính cũng rất mạnh mẽ, nó đang nằm trong chăn ấm nệm êm ngủ dở chừng thì bị quắp ra, nó mà chịu nghe theo Kỳ Dịch Dã mới là lạ. Mới đi ra khỏi tiểu khu được 100 mét, nó đột nhiên đi vào trong bãi cỏ ven đường, nằm úp sấp xuống, lộn mèo, rồi nằm yên bất động luôn.
Mặc cho Kỳ Dịch Dã nói sao cũng vô dụng, cuối cùng hắn thực sự hết cách, trực tiếp xách dây dắt chó lên kẹp Kỳ Bảo Bối vào nách như thường ngày, chỉ để cái mông nó lộ ra ngoài, vững vàng lên đường.
Đằng trước chính là cái lều quen thuộc kia, Kỳ Dịch Dã vén rèm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian/162823/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.