Tần An tâm tình tốt, làm việc cũng hăng say, lải nhải tán gẫu với một đám lại một đám khách ăn, buổi sáng liền trôi qua.
Buổi trưa ở nhà xào hai món đơn giản, định ăn cùng với Kỳ Dịch Dã.
Anh lấy điện thoại di động ra, vào giao diện chat với Kỳ Dịch Dã, ngón tay nhấn giữ nút voice chat, đôi môi để sát vào điện thoại, gửi một đoạn ghi âm sang.
“Kỳ Dịch Dã, anh ngủ dậy chưa? Tui làm đồ ăn trưa, anh có muốn qua ăn chung không, tui không chỉ làm hoành thánh đâu…”
Tần An quăng mình lên sofa, chăm chú nhìn di động chờ đối phương đáp lại, mới qua hai phút, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông, Tần An không ngờ người ta trực tiếp gọi điện tới, sửng sốt một hồi mới bắt máy.
“Tần An, anh có nhà không?”
Giọng nói trong điện thoại nghe khàn khàn yếu ớt, tim Tần An treo cao, hỏi, “Có đây, anh làm sao vậy?”
Cổ họng Kỳ Dịch Dã khô rát nóng bỏng, giữa nhịp thở như có như không phát ra tiếng “sột soạt”, hắn nuốt mấy ngụm nước bọt mới mở miệng nói, “Hình như tôi bị sốt rồi, có thể làm phiền anh giúp tôi mua…”
“Được, anh chờ tui xíu!” Tần An cúp điện thoại, tìm cái hòm thuốc, phát hiện trong nhà chỉ còn mấy hộp thuốc cảm cúm liền vội vội vàng vàng thay quần áo, đi tới tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt.
Anh đoán cái tên Kỳ Dịch Dã này vẫn chưa ăn gì từ sáng tới giờ, liền tiện đường mua một hộp cháo trắng, về nhà gói đồ ăn mình xào, thừa thế xông thẳng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-lua-nhan-gian/162821/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.