Đêm hôm nay có mưa nhỏ, trong phòng ấm áp, Thẩm Huyền Quân đang ngủ ngon, đột nhiên ngực bị đá lia lịa, có thứ gì đó bên cạnh không ngừng xoay trái xoay phải không chịu yên. Y dùng tay lần mò một hồi, Vô Diện nửa đêm lên cơn sao? Bên gối trống trơn không có ai, y mang theo nghi hoặc xoay người ngủ tiếp, chưa được bao lâu lại bị đạp liên tục, giường như không muốn y nằm quay lưng lại.
"Vô Diện, có tin ta đạp đệ xuống giường không hả?"
Xuân Hoa bị âm thanh này đánh thức lật đật ngồi dậy chạy vào phòng, ngơ ngác nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt nhìn lên giường. Nguyên Dương mở to mắt, tinh thần nghịch ngợm dồi dào, nằm ngọ nguậy không chịu yên, thấy có người thò đầu vào miệng oe oe vài tiếng.
Thẩm Huyền Quân đau khổ ngồi dậy trừng mắt sang bên cạnh: "Vô Diện, đệ... hả?
Y vỗ trán một hồi, cười khổ: "Quên mất phụ thân con đi mất rồi, giờ này còn chưa sáng con đã thức dậy nghịch ngợm."
Đứa bé không biết có nghe hiểu không, cố gắng lật người bò lên người y cào loạn xạ, mặt mày dần chuyển sang hờn giận.
Thẩm Huyền Quân hoảng hốt cười làm lành: "Ta sai rồi, ta sai rồi đừng mếu khóc, ta kể chuyện cho con nghe được không?"
Xuân Hoa cười híp mắt: "Công tử ngủ thêm đi, để nô tỳ ôm tiểu công tử cho."
"Không cần đâu, dặn nhà bếp nấu cháo đi." Thẩm Huyền Quân ôm đứa trẻ trước ngực mình, thắp đèn trong phòng sáng lên, rửa mặt xong dựa ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/3349984/quyen-5-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.