Hoa đào bên ngoài đang nở, Thẩm Huyền Quân quyết định cùng Nguyên Dương trải khăn dưới tán cây ăn điểm tâm, ngắm cảnh.
Cũng chính hôm nay y gặp lại hoàng hậu.
Y biết cô ta vô cùng oán trách y, bí mật giấu kín nhiều năm lại bị y nhìn thấu không vạch trần nhưng khiến cô ta sống trong nơm nớp lo sợ bấy lâu. Hận hơn cả là tình ý bao nhiêu năm lại giành nhầm người, ngần ấy năm đều là hoang đường, viển vông.
Nhưng dù sao đi nữa địa vị của cô ta trong lòng Tưởng Hoàng cũng vô cùng vũng chắc, còn y và hắn....
Dưới ánh nắng xuân rạng rỡ nàng ta mặc một chiếc áo lụa mỏng màu ngó sen, tay ôm đàn tỳ bà, hệt như lần đầu tiên hắn đưa cô ta về. Không, từ khi gặp nhau ở chùa y đã chú ý đến cô ta...
Vẫn như xưa thanh nhã thoát tục, tựa như gió thoảng bóng nguyệt, thuần khiết từ trong xương cốt lộ ra. Thời gian đúng là ưu ái cô ta, nhiều năm trôi qua vẫn giữ được khí chất khiến người ta thấy dễ chịu này.
Còn y đã thay đổi đến chính mình cũng không nhận ra.
Trái tim y bất giác nhói đau, nhớ thuở xưa, nhớ những mông lung chính mình chìm đắm không sao thoát ra được.
Họ đều là những con người đáng thương.
Khi chuyện gặp mặt hoàng hậu lan ra Thẩm Huyền Quân đang ngủ trưa, dạo này thân thể mệt mỏi và hay buồn ngủ thường xuyên ở trên sạp cạnh cửa sổ nửa mê nửa tỉnh. Những lúc như thế y hay nghe hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534712/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.