Thẩm Huyền Quân nhớ lại dáng vẻ ngày xưa của nàng, nhớ tình cảm của Tưởng Hoàng từng dành cho nàng ta. Tình cảm nồng cháy ngày xưa như lửa nay đã biến thành băng vụn sắp tan, đã lạnh giá còn không tạo được tuyệt tác.
Chẳng còn gì lưu giữ.
Ngươi thật vô tình.
Y nhớ đến vừa rồi nàng ta vẫn ở đây, chớp mắt đã hóa thành làn sương khói.
Những lời nói kia vẫn vang vọng bên tai.
Bờ vai nàng ta run lên lẩy bẩy những giọt nước mắt cứ lăn dài, từng là hồng nhan ngạo nghễ kinh hồng giờ chỉ là oán phụ u uất. Sau một hồi lâu trầm lặng, Thẩm Huyền Quân mới cất giọng: "Thương tâm thì thương tâm, hắn ta là người như nào cô phải nên nhìn rõ hơn ta mới đúng."
Y chẳng biết mình đang sinh lòng trắc ẩn hay muốn mỉa mai.
"Nhìn rõ thì đã sao, người không phải cũng đã từng nhắm mắt mở mắt xem như không thấy sao?" Nàng ta cười thê lương: "Một khi nhìn thấu tức là đã chấp nhận mất đi chàng, chấp nhận để cơn đau ngự trị. Ta gắng sức chống chọi tựa như không thấy chàng cũng người khác, không ghen tuông, không tranh giành. Nhưng người biết không, chẳng thấy đau cũng là một loại bệnh. Đến khi nhận ra người ta đã bị sâu mọt gặm nhấm hết rồi."
Tùy Ngọc miễn cưỡng duy trì thê lương, ánh mắt ngoài tuyệt vọng ra chẳng có gì khác.
Trăng bắt đầu lên, Tưởng Hoàng cũng ra cung nhưng tránh mặt. Thấy lúc này gió to sợ y không chịu được lạnh, mang áo lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534675/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.