Rốt cuộc Thẩm Huyền Quân đã vướng phải thứ gì? Con suối đó hắn cũng rơi xuống mà? Y không kêu thành tiếng trong sợ hãi mà nỉ non đau đớn, một loại đau đớn không biết cách nào cứu chữa cho y, giết chết thứ đeo bám kia.
Tưởng Hoàng cố giữ bình tĩnh ôm chặt người sưởi ấm, tay lần mò bắt mạch.
Mạch tượng rất yếu trong cơn lo lắng hắn hầu như không xác định dược đành cắn môi bế người lên. Biết đâu chạm phải thứ gì không sạch sẽ trong chùa, rời đi nhanh chóng vẫn hơn. Nếu bây giờ thẳng tay đánh ngất người hắn cũng không cần khổ sở nhiều như thế, nhưng nhìn chiếc cổ nhỏ nhắn kia chỉ sợ lỡ tay đánh gãy.
Cứ giãy thế này hắn muốn bế cũng không được.
Lồng ngực y buốt lạnh, hơi lạnh theo cổ họng phát ra hai chữ: Thương Hải.
Bàn tay y run run kéo được góc áo hắn hơi nắm lại như xem đó là chỗ dựa không chịu buông.
Sắc mặt y trắng bệch hai chữ kia như rút cạn sức lực, tay chân buông thõng, chỉ có miệng không ngừng mấp máy trán đổ đầy mồ hôi. Lồng ngực phập phồng mệt mỏi cả những giọng nước mắt đang lặng lẽ rơi.
"Ca ca, ta là Tưởng Hoàng."
Mặt y vẫn tái mét hoang mang kéo hắn, khóc ngày càng nhiều.
Tưởng Hoàng không nhịn được đưa tay nhéo mặt y một cái thật đau: "Ca ca, có chuột!!!"
Người kia vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng rên rỉ: "...Đau."
Tưởng Hoàng căng hỏi: "Đau ở đâu? Nói ta biết ngươi sao rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534709/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.