Nguyên Dương buồn rười rượi, vốn là nghe phụ thân bàn tính đi về bộ lạc quê hương của người chơi. Nhưng mùa xuân lâu ơi là lâu chưa chịu đến, tuyết lại còn chưa tan. Mây núi trập trùng, dãy núi chạy dài hai mươi dặm, uốn lượn quanh co theo chiều con sông lớn. Trời đã ngưng tuyết rơi nhưng dưới chân vẫn còn mảng trắng xóa mênh mông, đi bộ đường phẳng đã khó nói gì đến leo núi.
Ngoài việc chờ đến tháng ba tiết trời ấm áp hơn không còn cách nào khác.
Mỗi ngày nó đều nghiến răng ken két, nhân lúc cung nhân quét tuyết thành ụ chạy đến đá bỏ ghét.
Nó thì có chỗ xả giận rồi, nhưng cung nhân phải vất vả gom tuyết lại lần nữa. Chỉ cần thấy Nguyên Dương từ xa liền kêu gọi lực lượng bảo vệ núi tuyết vừa gom xong.
Sau nhiều lần thử vẫn không vượt qua lực lượng bảo vệ, Nguyên Dương không cam lòng chống nạnh gào. Thẩm Huyền Quân ngượng ngùng che mặt phải chạy ra ôm nó vèo một cái biến mất khỏi hoa viên.
Nguyên Dương giậm chân bất lực, trút giận lên bàn ăn. Ngồi vào bàn liền ăn như hổ đói. Đang ăn được một nửa, Tưởng Hoàng đến, Nguyên Dương hệt như con lươn vậy chui tuột thật nhanh: "Con no rồi."
Tưởng Hoàng nhìn theo bóng nó hơi phiền lòng, Nguyên Dương ngày càng lớn tính khí không chịu hòa thuận với hắn, những sự thật trần trụi khó coi đều bị nó biết hết, tình cảm thân thiết ngày xưa sao có thể còn nữa. Hắn chưa nghĩ được cách làm sao để y tiếp nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534635/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.