Đã nhiều ngày nay Phương Dao vẫn chưa tra ra người bí ẩn kia là ai. Thích khách liều mình vào cung không gây ra sóng to gió lớn, không ai bị làm hại cũng chẳng có đồ bị mất. Nếu mục đích là ám sát hoàng thượng thì càng vô lý hơn, chưa đi được mấy bước đã bị thương? Phương Dao cử người tìm từng ngóc ngách, tra xét từng cánh quân, không ai từng giáp mặt với thích khách, vậy sao hắn trọng thương phải chạy trốn?
Thẩm Huyền Quân không còn thân thích nào, người mà y hết lòng bao che chỉ có thể là Vô Diện. Hoàng thượng truy sát hắn khắp nơi, kể cả khi hắn rơi xuống vực người vẫn không ngừng truy lùng, nhất định phải nhìn thấy thi thể mới buông tay. Có bài học từ chuyện của Mã Lý Trường, hoàng thượng càng không dám sơ sót, Vô Diện vẫn là bóng ma trong hoàng thượng, người có chết đi nữa ám ảnh này mãi theo người suốt cuộc đời.
Phương Dao là thần tử, người ra lệnh hắn phải làm theo không được thoái thác.
Thế nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị vứt bỏ. Với tính khí của Thẩm Huyền Quân một khi nhớ ra tất cả, nhất định sẽ cùng hoàng thượng đối chọi gay gắt, không thể nào trời yên biển lặng đến nay được.
Trong lúc Phương Dao chiến đấu với nhiều suy nghĩ ngổn ngang, Tiểu Tây bưng vài món điểm tâm ra mời khách, mỗi lần vị tướng quân này đến nàng luôn có cảm giác phong ba sắp nổi lên. Lần trước hắn cử người tra xét làm vỡ hết mấy bình gốm sứ trong điện, phá hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534557/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.