"Sư phụ, người…?" Mới sáng sư phụ đã ngồi trên bệ cửa không nhúc nhích, khí trời lạnh buốt chưa tan, nơi này lại nằm sâu trong núi băng tuyết bao phủ quanh năm. Viên Huyễn có chút lo lắng, dạo này sắc mặt sư phụ không tốt, thương thế chồng chất lên nhau, đều là nội thương nghiêm trọng cần phải tịnh dưỡng.
Lục Minh Quy xua tay, hắn không lên tiếng tiếp tục nhắm nghiền mắt, dựa cửa xuất thần. Thân hình hắn cao lớn che khuất mảng ánh sáng từ ngoài hắt vào, Viên Huyễn chìm trong bóng tối nhìn thân hình mệt nhoài kia, chua xót: "Lúc này chủ nhân mang thai rồi, chúng ta tính toán kỹ như vậy vẫn muộn một bước."
Từ lâu họ đã bắt đầu trù tính, chỉ vì lần lập trận trước bị phản phệ tổn thương đến mức hồ đồ làm chậm trễ kế hoạch. Viên Huyễn biết sư phụ vì việc này ray rứt tự trách ngày đêm, nội tâm kháng cự không dám nhắc đến sợ người tức giận. Nhưng hôm nay nhìn thấy người phiền muộn liên tục nôn máu, trong lòng Viên Huyễn rung động: "Sư phụ, theo kế hoạch của người Vu đại phu đã vào cung rồi, hai hôm trước đệ tử tìm được hai quả thuốc hệ thủy dược tính ôn hòa, người không cần lo lắng." Dừng một chút, Viên Huyễn nắm chặt tay: "Còn mấy con trùng máu kia hay để đệ tử lên đảo tìm."
Lục Minh Quy như bị đuối nước cả người ướt sũng mồ hôi, tiếng tim đập trong ngực phát ra nặng nề, chậm rãi, rõ từng tiếng một. Hắn hé mắt nhìn ánh nắng chiếu trên gương mặt tái nhợt mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoi-hoa-lanh-cung/2534574/quyen-5-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.